Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 59: Chương 59: Chạy trốn (1)




Nhìn Tiểu Nguyệt dần dần bị lỗ đen không gian nuốt mất, Hồ Mị Nương như người mất hồn, chỉ có thể lớn tiếng gào thét lên: “Không!!! Mau trả Nguyệt Nguyệt lại cho ta!”

Thế nhưng không gian lúc này chỉ còn lại là một mảnh tối tăm, nàng muốn đưa tay ra tìm kiếm, nhưng như thế nào cũng không thể tìm Tiểu Nguyệt trở về được nữa. Lòng nàng đau như là bị ai đó cắt đi từng nhát, từng nhát. Đúng lúc này, đất đá từ trên thạch động cũng bắt đầu rơi xuống, toàn bộ không gian xung quanh đã trở nên rung lắc dữ dội. Nhìn thấy tình huống không ổn, Trần Vũ nhanh chóng đem Dã Lang Vương triệu hồi ra ngoài, sau đó kéo hai thiếu nữ Người Thỏ đặt lên trên, còn hắn thì hướng về phía Hồ Mị Nương chạy tới.

“Mị Nương, tỷ mau theo ta ra ngoài!” Trần Vũ vừa nói vừa đem nàng kéo dậy từ trong đống đổ nát.

Thế nhưng lúc này Hồ Mị Nương lại gầm lên một tiếng, em Trần Vũ xô ngã xuống đất, nàng thét lớn lên: “Cút đi, ta không cần ai hết, tất cả các ngươi đều cút hết đi!”

Biết là tâm trạng của nàng không được tốt, thế nhưng tình thế lúc này rất gấp, Trần Vũ cũng không muốn nàng bị chôn sống ở chỗ này, cho nên hắn lại tiếp tục nói: “Mị Nương, tỷ đừng như vậy nữa? Nơi này sắp bị sập xuống rồi, tỷ mà chết ở đây thì Tiểu Nguyệt có thể quay trở về được sao? Nghe lời ta, tỷ hãy theo mọi người rời khỏi đây đi, nhanh lên!”

“Ta không tin, ta không tin! Nguyệt Nguyệt nhất định vẫn còn sống, nó nhất định sẽ trở về tìm ta!” Nàng vẫn liên tục lắc đầu gào thét, đem những lời khuyên nhủ của Trần Vũ bỏ ở ngoài tai.

Trần Vũ cũng gấp đến độ thét lớn lên: “Thế nhưng nơi này sắp sập rồi, tỷ còn ở lại đây làm gì? Tỷ không theo bọn ta ra ngoài, lúc Tiểu Nguyệt quay trở về thì nàng làm sao đi gặp tỷ đây?!”

Dường như câu nói này của Trần Vũ đã chạm vào trái tim của nàng, nàng hơi thẫn thờ một chút, sau đó liền gật gật đầu nói: “Ừ, ngươi nói cũng đúng, ta nhất định phải sống! Ta phải sống thì Nguyệt Nguyệt mới có thể trỏ về gặp ta được!”

Mặc dù biết rằng lời này của nàng là đang tự lừa người dối mình, thế nhưng chỉ cần thắp lên một tia hy vọng, thì ai cũng muốn được sống.

Trần Vũ thấy nàng đã hồi tâm chuyển ý, mới bắt đầu quay sang nhìn A Châu đánh mắt ra hiệu cho nàng một cái. Lúc này mấy thiếu nữ Hồ tộc cũng hồi phục lại tinh thần. Mặc dù các nàng vẫn còn rất đau lòng, thế nhưng nhìn thấy Trần Vũ dùng mấy lời liền khuyên nhủ được công chúa của mình, cả đám đều vui mừng mà âm thầm liếc mắt khen ngợi hắn một cái. A Châu lúc này đã đi tới trước mặt Hồ Mị Nương, nàng đưa tay ra kéo Hồ Mị Nương đứng dậy: “Công chúa, để nô tì đỡ người ra ngoài.”

Nhưng Hồ Mị Nương liền xua tay đem nàng gạt đi, sau đó nâng lấy Huyền Băng Cung tự mình đứng dậy: “Các ngươi tưởng rằng ta yếu đuối như vậy sao? Hừ, tự ta có thể đi đường được! Đều theo ta xông ra ngoài!”

Sau khi hồi phục tinh thần, khí thế trên người nàng lại một lần nữa phát ra, mọi người nhìn thấy đều vui mừng không thôi. Thế nhưng lúc này phía trên thạch động lại vang lên một tiếng răng rắc, sau đó là một khối đá lớn chừng năm, sáu thước rơi xuống chắn ngang trước mặt các nàng.

“Ầm!”

Một tiếng vang rền, kèm theo là những đợt chấn động dữ dội của mặt đất, làm cho tất cả mọi người đều lắc lư theo. Nhưng Hồ Mị Nương lúc này lại tức giận quát lên một tiếng: “Cút!”

Ngay sau đó, khối đá lớn bị nàng một tay đập bay ra bên ngoài mấy chục thước. Bụi đất dần dần lặng lại, mọi người nhìn thấy trước mặt đã thông thoáng, không dám chần chừ nữa, lập tức nhanh chân mà chạy qua lỗ hổng bên trong tường đá, hướng ra phía bên ngoài.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Khi mọi người vừa đi qua khỏi lỗ hỏng, tiếng đất đá rơi xuống từ phía sau lưng truyền đến, thạch động cứ như thế mà bị vùi lấp đi, tất cả đều không ngừng thở ra một hơi. Thế nhưng lúc này cũng không phải là lúc để mọi người nghỉ ngơi, bọn họ lại tiếp tục chạy ra bên ngoài thạch động. Tiếng bước chân của mọi người càng chạy càng nhanh, thạch động cũng càng lúc càng trở nên rung lắc dữ dội. Khi mọi người chạy được ra ngoài, thì thạch động sau lưng cũng bị chôn vùi.

Mà trong khi đó, ở phía bên trong thạch động, Lưu Hà Ôn vốn dĩ bị Lương Vĩnh Khang chôn sống dưới đất, không biết làm thế nào hắn lại có thể còn sống chui được ra ngoài, trên miệng hắn ho lên khụ khụ mấy tiếng. Thế nhưng lúc này, thạch động đã bị rung lắc dữ dội, vô số đất đá rơi lên trên người hắn, sau đó là một khối đá to cỡ thân hình một người lớn, đem đầu của hắn nện bể toát ra. Hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng, tầng tầng lớp lớp đất đá đã đem hắn chôn vùi bên trong. Dù cho đến lúc chết, hắn cũng không nghĩ ra mình tại sao lại bị chết một cách thảm hại như vậy.

Nhìn lấy toàn bộ thạch động đều đã sụp xuống, đất đá bay lên tứ tung, mọi người không khỏi thở ra một hơi. Các thiếu nữ Hồ tộc còn có người vỗ vỗ lấy bộ ngực no tròn của mình, rồi sợ hãi hô lên một tiếng: “May quá, suýt chút nữa thì chúng ta đã bị chôn sống rồi!”

Mặc dù không phải là người háo sắc, nhưng nhìn bộ dạng của các nàng lúc này, Trần Vũ không nhịn được mà nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, đợi cho đến khi nghe thấy Hồ Mị Nương hừ lên một tiếng, hắn mới vội vàng thu lại con mắt dê sồm của mình, còn ho lên mấy tiếng: “Khụ khụ khụ, thật sự là quá nguy hiểm! Mị Nương tỷ, chúng ta tiếp tục đi đâu đây?”

Không biết có phải là ông trời cố ý sắp đặt hay không, mà tiếng nói của Trần Vũ vừa dứt, từ phía đằng xa liền truyền đến một trận âm thanh gấp gáp, sau đó là một tiếng gầm gừ vô cùng chói tai.

“Là phía bên này, đoàn trưởng nhất định là ở phía bên này, ta nghe nói tên phản đồ Lưu Hà Ôn cũng ở trong đó, mau đem hắn giết chết đi!”

Không biết là ai tung tin đồn Lưu Hà Ôn chính là phản đồ, thế nhưng những người còn lại đều đồng thanh thé gào lên.

“Phải phải! Đem tên phản đồ đó giết chết, trả thù cho An đại nhân!”

“Đúng, đúng! Giết chết phản đồ, báo thù cho các huynh đệ đã chết!”

“…”

Nghe tiếng la o từ xa truyền đến, trên mặt Trần Vũ không khỏi xanh lại: “Không phải chứ? Ta vừa mới hỏi đường đi đây này, làm sao có người chạy đến đây rồi?”

Hồ Mị Nương đương nhiên là không thèm nhìn đến hắn, nàng đã cảm nhận được một cỗ khí tức rất cường đại đang chạy đuổi tới bên này, nàng hơi liếc mắt ra hiệu một cái, tất cả các thiếu nữ Hồ tộc đều lấy ra thú cưỡi của mình, sau đó nghe nàng ra lệnh: “Đi!”

Tất cả mọi người cứ như thế mà hướng sâu vào trong Rừng Rậm U Minh chạy đi. Đúng lúc này, đám người của Dục Hỏa dong binh đoàn cũng đã đuổi kịp tới, nhìn thấy nhóm người của Hồ Mị Nương chạy đi, Kim Sí Hổ đang dẫn đầu chạy trước, tức giận rống to một tiếng.

“A uông…”

Ngay sau đó nó liền phóng về phía nhóm người Hồ Mị Nương mà đuổi theo. Đám người chạy ở phía sau tuy không biết vì sao Kim Sí Hổ lại tức giận như vậy, nhưng bọn họ cũng không có nói nhiều lời, liền đuổi theo phía sau lưng của nó.

“Không xong rồi, đó là một con Kim Sí Hổ trưởng thành, nó ít nhất cũng đã đạt đến Thánh Cấp sơ kỳ rồi!” A Tú vừa nhìn thấy con Kim Sí Hổ đuổi ở sau lưng, liền sợ hãi la lên.

Mà Trần Vũ vì biết được thông tin của con Kim Sí Hổ này, cho nên hắn cũng biết nó là thú cưỡi của Lương Vĩnh Khang, cho nên hắn rất rõ ràng mục đích của nó chạy đến đây là làm gì. Hồ Mị Nương ở một bên vừa cưỡi Thiểm Điện Hồ, vừa chau mày nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Không biết là nàng đang suy nghĩ chuyện gì đột nhiên lại hướng về phía mấy thiếu nữ Hồ tộc hô lên: “Các ngươi mau tách ra chạy đi, ta sẽ đem con Kim Sí Hổ này dẫn đi!”

Nghe nàng ra lệnh, đám thiếu nữ Hồ tộc đều đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó A Châu nói lên tiếng nói: “Công chúa, chuyện này quá nguy hiểm, thứ cho chúng em không tiếp thu được!”

A Châu nói xong, lại hướng về phía mấy tỷ muội của mình hô: “A Liên, A Tú, A Bích, các ngươi theo ta ngăn địch!”

“Ngu xuẩn, các ngươi nghĩ là mình có thể ngăn được nó sao? Mau nghe lời ta, chuyển hướng tách ra, ta sẽ dẫn theo nó rời đi!” Hồ Mị Nương nghe A Châu ra lệnh cho mọi người, tức giận đến thét lên. Nhưng thấy các nàng vẫn không chịu phục tùng, nàng chỉ có thể gằng lên: “Đây chính là mệnh lệnh, kẻ nào kháng lên, sau này đừng bảo giờ trở về gặp ta nữa!”

“Công chúa!” Nghe được lời này, động tác của tất cả các nàng đều dừng lại, sau đó thì đưa mắt nhìn nhau, vẫn chần chừng khôg chịu rời đi.

“Đi nhanh!” Hồ Mị Nương hung dữ trừng mắt nhìn các nàng.

Các nàng rốt cuộc vẫn không thể nào làm khác hơn, đành phải quay đầu hướng về phía một chỗ phương hướng mà chạy đi: “Công chúa, bảo trọng!”

Nhóm người chạy đuổi theo phía sau nhìn thấy các nàng tách ra, cũng tách ra một nhóm đuổi theo. Nhưng Hồ Mị Nương cũng không xem trọng thực lực của đám người này, với năng lực của A Châu, A Liên thì bọn họ không thể làm gì được các nàng. Lại nghĩ đến Tiểu Nguyệt vừa mới đi mất, bây giờ các nàng cũng rời đi trong lòng Mị Nương hơi có chút ủ rũ. Thế nhưng lúc này không phải là lúc để cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng chỉ thở ra một hơi, rồi quay sang nhìn Trần Vũ nói: “Bọn họ đều đã đi rồi, sao đệ vẫn còn chưa đi?”

Trần Vũ biết nàng cố ý muốn đuổi mình đi, nhưng hắn cũng chẳng hề quan tâm, chỉ đưa tay lên vỗ trên lưng Dã Lang Vương mấy cái, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy xuống đất, rồi nói ra: “Tiểu Lang, giúp ta chăm sóc cho hai nàng!”

Hắn nói xong liền vỗ mạnh lên trên lưng của Dã Lang Vương một cái, Dã Lang Vương dường như rất hiểu ý hắn, nó lập tức hướng về một phía phương hướng trái ngược với nhóm người A Châu mà chạy đi. Lần này chỉ có số ít người đuổi theo nó.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Vũ để cho Dã Lang Vương đem hai chị em mình chạy đi, cả hai nàng đều thất kinh mà hô lớn lên: “Chủ nhân, xin chủ nhân đừng bỏ chúng em!”

“Yên tâm đi, ta sẽ quay lại tìm được các nàng!”

Không biết là hai chị em bọn họ có nghe được những lời này của Trần Vũ hay không, nhưng bóng lưng của Dã Lang Vương đã càng lúc càng xa. Nhìn thấy Trần Vũ vẫn còn đứng ngây ra như phỗng, Hồ Mị Nương không khỏi tức giận hừ lên một tiếng: “Thế nào, bây giờ đệ muốn lấy cái gì để cưỡi đây, hay đệ muốn chạy bằng hai chân?”

“A, chuyện này?” Trần Vũ lúc này mới lúng túng gãi gãi đầu.

Thế nhưng Hồ Mị Nương lại lườm hắn một cái, nói: “Vậy thì ta mặc kệ đệ đấy, đệ muốn đi bằng cái gì thì tùy!”

Nàng nói xong, liền vung tay lên ra lệnh cho Thiểm Điện Hồ hướng về phía trước chạy đi, còn Trần Vũ thì cứ đứng ngây ra đó nhìn trân trân, mãi một lúc sau hắn mới giật mình hô lên: “A, này nay, Mị Nương tỷ tỷ, tỷ không thể chơi như vậy được nha? Mau chờ ta đi với!”

“Grừ… grừ…”

Chỉ là, thân ảnh của Hồ Mị Nương càng lúc càng xa, mà tiếng gầm rú của Kim Sí Hổ cùng với đám dong binh đuổi theo phía sau đã càng lúc càng gần. Trong lòng Trần Vũ chỉ có thể âm thầm hô lên một tiếng: “Đời ta xong rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.