Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 89: Chương 89: Cứu hai thiếu nữ Người Thỏ




“Dã Lang Vương không phải là mang theo hai chị em Người Thỏ đi cùng hay sao?”

Trần Vũ vừa nghĩ đến đây âm thanh của hệ thống liền vang lên.

“Đinh, chủ nhân nhận được nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?”

Trần Vũ không hề nghĩ ngợi chút nào, lập tức đi vào kiểm tra thông tin của nhiệm vụ.

“Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ giải cứu Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân sẽ nhận được 5000 điểm kinh nghiệm và 5000 xu! Nếu như nhiệm vụ thất bại, hoặc là hai chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh gặp phải tổn thương, hệ thống sẽ trực tiếp trừ chủ nhân một cấp, đồng thời khấu trừ 5 vạn xu!”

Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Trần Vũ không khỏi biến sắc, vội vàng hướng về phía Hắc Long hô to: “Hắc Long, mau đi theo ta!”

Đây là lần đầu tiên hệ thống thông báo trừng phạt, cho nên Trần Vũ không dám sơ sài. Mà Hắc Long vì chưa được ăn thịt nướng cho nên vẻ mặt rất là bất mãn, chỉ có điều nó cũng biết phân rõ nặng nhẹ, nhìn thấy biểu hiện sốt ruột của Trần Vũ nó liền biết là có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Thế nhưng ngoài miệng thì nó vẫn không quên phàn nàn vài câu: “Tiểu tử thúi, ngươi không thể để cho bản Long cắn xuống miếng thịt rồi đi hay sao? Thật sự là quá uổng phí!”

Nói thì nói như thế, nhưng khi Trần Vũ vừa đảo mắt đi qua, số xiên thịt nướng trên giàn lửa đã bị nó cuỗm sạch. Ái Lệ Na cũng phải há miệng ra mà trừng mắt nhìn nó, nàng chưa bao giờ thấy qua một con rồng nào vừa tiện vừa tham ăn như nó. Nhưng mà da mặt của nó thật sự rất dày, chẳng thèm đếm xỉa gì đến cái nhìn đầy u oán của nàng, thậm chí cái đuôi của nó còn cố gắng phe phẩy, một bộ vui sướng tràn đầy hưởng thụ.

“Ầm! Ầm!”

Mà lúc này phía bên trong rừng cây đã là một mảnh hỗn loạn. Khi ba người chạy đến, bọn họ đã nhìn thấy một bầy dã lang bị một đám dong binh vây quanh. Tổng cộng có chừng trăm tên dong binh cùng với mấy chục con dã lang quây quần cùng một chỗ. Mà đứng trên tảng đá cách chỗ chiến trường không bao xa là hai đầu dã lang có thân hình thon dài, trên lưng của bọn chúng cõng lấy hai người thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Vừa đưa mắt nhìn đến Trần Vũ liền nhận ra ngay hai nàng chính là Tuyệt Ảnh và Mị Ảnh. Thế nhưng sắc mặt của hắn lúc này thật sự là rất khó coi.

“Lại là bọn họ!” Bởi vì Trần Vũ đã nhìn thấy tiêu chí hình ngọn lửa in trên ngực áo của đám dong bình này.

Mà lúc này hai đầu lông mày trên mặt Ái Lệ Na cũng nhíu chặt lại. Nàng không nghĩ đến ở nơi này lại gặp được người quen cũ, không, phải nói đúng hơn là kẻ thù nhìn nhau đỏ mắt mới phải.

“Hắc Long, đám người trước mặt ngươi có thể đối phó được bao nhiêu người?” Trần Vũ nhìn thấy tình thế không ổn liền hướng về phía Hắc Long hỏi thăm.

Trong miệng của Hắc Long lúc này vẫn còn nhóp nhép nhai lấy thịt nướng, khi nghe đến Trần Vũ hỏi thăm nó liền nuốt “ực” xuống một cái, sau đó vung vẩy cái đuôi đắc ý mà rung rung: “Chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, bản Long một trảo là đem một chúng quét sách!”

Trần Vũ cảm giác câu này nghe rất quen tai, nhưng hắn lúc này là đang cầu người cho nên không muốn đôi co với nó, chỉ khẽ noi: “Được, nếu như vậy ngươi xông lên phía trước, đem đám người kia tập trung lại một chỗ, ta sẽ đi cứu người!”

Hắc Long nghe xong liền rung rung râu rồng, trong lòng nó âm thầm hô lên một tiếng không ổn, thế nhưng tên đã bắn ra làm sao có thể thu lại cho được, vì vậy lúc này nó rất là sảng khoải gật đầu nói: “Được, chuyện này cứ bao ở trên người của ta đi!”

Thấy nó hăng hái như vậy, ngược lại Trần Vũ có chút nghi ngờ. Thế nhưng lúc này Ái Lệ Na từ đầu không nói câu nào đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Tên Hoàng Bân kia đang ẩn nấp ở gần đây, ta muốn đi thu thập hắn môt chút, hai người lát nữa không cần đợi ta, khi nào xong việc ta sẽ quay trở lại!”

Vừa nghe nhắc đến cái tên Hoàng Bân, Trần Vũ liền nhớ ra đến tên U Linh Phán Quan vô cùng đáng ghét đã từng đeo bám hai người trên suốt chặn đường đi đến Âm Hồn Cốc. Nhưng mà lúc này hắn còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thân hình của Ái Lệ Na đã lao đi, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa. Trần Vũ nhìn thấy một màn này không khỏi sợ hết hồn, hắn cũng không nghĩ đến thực lực của nàng lại khôi phục nhanh đến như vậy. Xem ra hiện tại nàng đã không cần hắn đến quan tâm nữa rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Vũ không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát. Đợi đến lúc âm thanh hỗn loạn ở bên trong chiến trường truyền đến, hắn mới kịp thời tỉnh hồn lại. Lúc này Hắc Long đã xâm nhập vào bên trong chiến trường, nó một bên công kích một bên hưng phấn mắng to.

“Uy uy uy, tên to xác ngu ngốc, ngươi đang nhìn ở đâu vậy, bản Long ở đây, bản Long ở đây!”

Một cái vuốt rồng của nó đập cho mấy tên chiến sĩ ở bên cạnh bay thẳng ra ngoài. Mà lúc này bên ngoài liền bay đến một đám ma pháp công kích, chỉ thấy nó hơi lắc mình một cái liền thoát đi.

“Ha ha ha, đúng là một lũ đần, bản Long oai phong như vậy làm sao có thể dễ dàng để cho các ngươi chạm vào như vậy!”

“…”

Trần Vũ nhìn một màn quen thuộc trước mắt này, thật sự là không có cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ liên hệ với Dã Lang Vương, coi như là không quen không biết gì với Hắc Long. Nếu như để cho người trong thiên hạ biết được bên cạnh hắn có một đầu Hắc Long đê tiện như vậy, thật sự là quá sức mất mặt.

“Ngao ô!”

Lúc này Dã Lang Vương đã nhận ra sự tồn tại của Trần Vũ, thế nhưng bộ dáng của nó thật sự rất là thê thảm. Trên người nó khắp nơi đều là vết thương, máu đang không ngừng chảy ra. Mà vừa rồi nếu như không có nó chèo chống, bầy dã lang e rằng đã nhanh chóng tan rã mất rồi. Nó ban đầu cũng không nghĩ đến có người phục kích ở chỗ này, chỉ muốn mang theo bầy dã lang rời đi kiếm ăn. May là đám người này không dám liều mạng, cho nên nó mới duy trì được cho đến hiện tại.

Nhưng dù sao vết thương trên người của nó quá mức nghiêm trọng, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa e rằng nó sẽ bỏ mạng tại chỗ này. Trần Vũ cũng không muốn nhìn thấy Dã Lang Vương oan uổng chết ở ngay trước mặt mình. Hắn âm thầm thông qua thần thức truyền mệnh lệnh cho nó, đem hai thiếu nữ Người Thỏ lui ra ngoài.

Cũng may chiến trường bây giờ đã loạn thành một bầy, mà mấy tên cao thủ dẫn đầu đoàn dong binh đều bị Hắc Long thu hút, đồng thời tên thích khách lợi hại nhất của bọn họ cũng bị Ái Lệ Na quấn vào một chỗ, lúc này e rằng hắn cũng khó mà bảo toàn. Cho nên hiện tại tình huống của Trần Vũ rất là nhẹ nhàng, hắn vừa đi theo bầy dã lang vừa lui dần về phía bên ngoài.

“Nhận lấy!” Đợi cho đến khi Dã Lang Vương dẫn theo bầy dã lang đi đến bên cạnh của mình, Trần Vũ liền đem một viên ma hạch cấp bốn ném cho nó nuốt vào.

Vừa ăn xuống viên ma hạch này, khí thế trên người của Dã Lang Vương vậy mà nhanh chóng tăng lên, sau đó liền thuận lợi đột phá vào tầng thứ tư, trở thành một đầu ma thú Cao Cấp trung kỳ. Mà vết thương trên người của nó cũng nhanh chóng khép lại, thương thế đã được phục hôi đến năm sáu phần.

Hai thiếu nữ Người Thỏ trông thấy Trần Vũ cũng rất vui mừng. Mấy ngày hôm nay tâm trạng của các nàng lúc nào cũng thấp thỏm không yên, còn đang tưởng rằng bị Trần Vũ chán ghét bỏ quên. Cho nên vừa nhìn thấy Trần Vũ liền nịn không được mà chạy ào tới, ôm lấy Trần Vũ khóc ào không thôi.

Phía sau vẫn còn có người đang chạy đuổi theo, cho nên Trần Vũ không dám để các nàng ở đây dong dài, chỉ có thể vỗ vỗ lưng các nàng mà an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi, ai cũng sẽ không tổn thương được hai ngươi nữa đâu!”

“Chủ nhân!” Tuyệt Ảnh đưa lên đôi mắt ngấn lệ sợ hãi nhìn hắn. Mấy ngày hôm nay thật sự là làm cho nàng đợi đến phát khổ, vừa rồi nàng còn tưởng rằng hai chị em mình bị bọn người kia bắt đi rồi đây. May là cuối cùng Trần Vũ xuất hiện, đem các nàng kếu đi ra ngoài.

Trần Vũ nhìn nàng rất không đành lòng, chỉ có thể đưa tay ra gạt lấy nước mắt cho nàng, sau đó khuyên bảo nói: “Nín đi, giờ không phải là lúc nói chuyện, hai ngươi mau quay trở lại lên lưng của bọn chúng, chúng ta cùng nhau xông ra ngoài!”

“Vâng!” Nàng nhu thuận gật đầu một cái, sau đó cùng với em gái ngồi lại trên lưng dã lang, tiếp tục hướng về phía trước chạy đi.

Mà Trần Vũ lúc này lại không có ý định cùng với các nàng rời đi, hắn muốn chờ Hắc Long quay trở về rồi chạy đến xem tình hình của Ái Lệ Na như thế nào. Dù sao trên đoạn đường này hai người trải qua rất nhiều chuyện, hắn thật sự là rất lo lắng cho nàng.

“Gầm rống!”

Đột nhiên lúc này âm thanh giận dữ của Hắc Long vang lên, dọa cho Trần Vũ nhảy dựng lên một cái. Trong lòng hắn không khỏi có một chút dữ cảm không lành.

“Chẳng lẽ là Hắc Long gặp phải chuyện gì rồi?”

“Hống! Mấy con chuột nhắt đáng giận, các ngươi có bản lĩnh thì chui hết ra đây!”

Cũng không có đợi cho Trần Vũ kịp suy nghĩ nhiều, âm thanh tức giận của Hắc Long liền chấn động vang lên. Biết là có chuyện không tốt xảy ra, cho nên Trần Vũ không dám chần chờ nữa, hắn hướng về phía Dã Lang Vương ra lệnh cho nó: “Tiểu Lang, để cho mấy tên thuộc hạ của ngươi yểm hộ đem hai nàng ra ngoài, còn ngươi thì theo ta quay trở lại, nhanh lên!”

“Gầm gừ!”

Vừa nghe Trần Vũ ra lệnh, Dã Lang Vương liền hướng về phía bầy dã lang gầm lên một tiếng, ra hiệu cho bọn chúng rời đi. Thế nhưng hai đầu dã lang đang cõng theo hai thiếu nữ Người Thỏ lại có chút chần chừ, bọn chúng hướng về phía Dã Lang Vương kêu nhẹ vài tiếng, giống như là đang vô cùng lo lắng cho nó. Nhưng Dã Lang Vương liền tức giận rống to, làm cho các nàng nhanh chóng mang theo hai thiếu nữ Người Thỏ chạy đi, mà đám dã lang còn lại cũng tự giác chạy đuổi theo phía sau.

Trần Vũ nhìn thấy một màn này có chút giật mình, hắn cũng không nghĩ đến hai đầu dã lang kia lại có linh tính đến như vậy.

“Chủ nhân!” Mà lúc này hai thiếu nữ Người Thỏ không khỏi kinh hoảng hô lên.

Trần Vũ biết hai nàng là đang lo lắng cho mình, cho nên hắn chỉ phất phất tay nói: “Yên tâm đi, ta sẽ quay trở lại tìm hai ngươi!”

Trần Vũ nói xong cũng không có ở lâu, liền nhảy lên trên lưng Dã Lang Vương quay ngược trở lại trong rừng. Lúc này, Hắc Long đang bị mấy người vây công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.