Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 50: Chương 50: Đánh giết Lương Vĩnh An




Trần Vũ đương nhiên là đã có kế hoạch từ trước, trên tay của hắn còn một viên đan dược chưa có dùng tới, nó có tên là Tê Liệt Đan. Tên như ý nghĩa, tác dụng của viên đan dược này chính là làm cho đối thủ rơi vào trạng thái tê liệt, tạm thời không có năng lực hành động. Đương nhiên nó chỉ có tác dụng đối với tu sĩ Cao Cấp trở xuống, còn đối với hai người có đẳng cấp Thiên Giai như Lương Vĩnh An và Hồ Mị Nương thì một chút tác dụng cũng không có. Thế nhưng đối với Trần Vũ như vậy là đủ rồi, giải quyết hết đám người này, lại phối hợp với Hồ Mị Nương giải quyết tên Kiếm Sĩ Thiên Giai còn lại, hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

“Ầm!”

Viên đan dược vừa được ném xuống mặt đất, liền nổ tung ra như một viên đạn pháo, mà bên trong cũng phóng xuất ra một làn khói trắng, đem đám dong binh vây ở bên trong. Tên thợ săn đang truy đuổi phía sau Trần Vũ vừa thấy một màn như vậy liền giật mình nhảy lùi lại, nhưng mấy tên Chiến Sĩ còn lại thì không có được may mắn như thế. Lương Vĩnh An thấy thuộc hạ bị tập kích, lập tức lớn tiếng hô lên: “Tất cả bế khí, xông ra ngoài, nhanh lên!”

Thế nhưng uy lực của loại đan dược này có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, đám dong binh chỉ vừa hít vào một hơi nhỏ đã bắt đầu cảm giác lảo đảo. Mà Hồ Mị Nương tuy rằng có chút choáng váng trước hành động lấy đan dược ra đập như đập pháo của Trần Vũ, nhưng hành động cú nàng không hề chậm chạm một chút nào. Chỉ thấy nàng hơi động thân hình một cái, mấy tên Chiễn Sĩ bên trong liền giống như bao cát, bị nàng nhẹ nhàng đập bay ra ngoài.

Mặc dù bọn người này không có chết ngay tại chỗ, nhưng căn bản là đã bị nàng phế bỏ. Lương Vĩnh An thấy như vậy, hai mắt không khỏi long lên sồng sộc. Dù sao thì đây cũng là thành viên tinh nhuệ bên trong dong binh đoàn của anh trai hắn, bị phế như vậy hắn còn có mặt mũi về gặp người nữa hay sao?

“Tiện nhân, ta muốn phế ngươi!” Lương Vĩnh An hầu như là gào thét lên như một con sói điên cuồng.

Thế nhưng Hồ Mị Nương lại vô cùng khinh bỉnh không thèm để ý đến hắn một chút nào, thậm chí nàng còn liếc mắt nhìn Trần Vũ cười trộm: “Đệ đệ, tên này là đồ chơi của ta, đệ không dược giành với ta đâu đấy nha!”

Lúc nghe nàng nói ra hai chữ “đồ chơi” Trần Vũ không khỏi giật giật khóe môi, liếc mắt nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, ta không có hứng thú với đàn ông, tỷ thích thì bắt lấy hắn chơi một mình đi!”

“Nha, vậy nếu như là đàn bà, mà đàn bàn xinh đẹp như tỷ, đệ sẽ có hứng thú sao?” Nàng vũ mị nhìn hắn che miệng cười lên khúc khích.

Trần Vũ thật sự là không thể nào nhìn được nữa, hắn liền quay phắt sang chỗ tên thợ săn vẫn đang núp ở một bên mà trợn mắt há hốc mồm quan sát hai người bọn họ nói chuyện, rồi thúc dục Dã Lang Vương tiến hành công kích. Tên thợ săn này vừa thấy Trần Vũ xông tới liền quay đầu bỏ chạy. Trần Vũ không khỏi trợn ngược mắt lên mà nhìn hắn, mở miệng ra gọi to: “Này, chưa đánh mà chạy cái gì ê? Đứng lại đấy, cùng ta đánh với nhau mới phải là!”

Tên thợ săn càng chạy càng nhanh, trong lòng thì rất khinh bỉ mắng hắn: “Có ngu mới ở lại đánh với ngươi! Ai biết trên người ngươi còn có đồ chơi khủng khiếp như vậy hay không?”

Quả thật là từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy ai đem đan dược ra ném người, mà ném đến sảng khoái như vậy. Theo hắn nhớ không nhầm, thì lần trước tên thiếu niên này cũng dùng một viên tương tự như vậy, đem một đám anh em của hắn biến thành ngu ngốc loạn đả với nhau một trận, sau đó người cũng bị tên thiếu niên này cứu ra ngoài. Cho nên, ai biết tên thiếu niên này có còn loại đan dược như vậy trên người hay không?

Thấy hắn đã chạy xa như vậy, Trần Vũ cũng không có đuổi theo. Mà xoay người lại rồi nhảy xuống lưng Dã Lang Vương, đi đến chỗ mấy tên dong binh bị đánh gục lục lọi đồ vật trên người của bọn hán. Nhìn thấy hai người trước mặt không để mình vào mắt, Lương Vĩnh An tức đến sùi bọt mép. Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta khinh thường đến như vậy.

“Khốn kiếp, mau đi chết đi!” Lương Vĩnh An rống lên một tiếng, thân hình đột nhiên tăng tốc hướng thẳng về phía Trần Vũ lao tới.

Mà lúc này cả Trần Vũ lẫn Hồ Mị Nương đều không nghĩ tới hắn đột nhiên ra tay như vậy. Hồ Mị Nương muốn ra tay ngăn cản Lương Vĩnh An lại, thế nhưng tốc độ đột phá của hắn quá nhanh, nàng không thể nào bắt kịp, chỉ có thể lớn tiếng hô to: “Đệ đệ, cẩn thận!”

Trần Vũ cũng một trận kinh hãi không thôi, hắn không thể tưởng tượng được, tên này làm sao lại đột nhiên vượt qua được Hồ Mị Nương mà xông về phía mình.

“Ông!”

Chỉ nghe ông lên một tiếng, cả thân hình Trần Vũ đều bị chấn động mà đánh bay ra ngoài, trong miệng liên tục phun ra máu tươi. Chỉ có điều nhìn thấy cảnh tượng này, Lương Vĩnh An hoàn toàn không thể nào tin tưởng được vào mắt mình, rõ ràng một đòn công kích mạnh như vậy, thế nhưng tên tiểu tử này làm sao lại không chết?

“Đệ đệ!”

Hồ Mị Nương dường như là đã nổi điên, nàng không nghĩ đến chỉ vì mình hơi bất cận một chút, lại để cho Lương Vĩnh An có cơ hội xông tới công kích Trần Vũ. Trong lòng nàng thật sự rất loạn, nàng cũng không rõ vì sao vừa nhìn thấy Trần Vũ bị thương, trái tim nàng bỗng dưng siết chặt lại, mà đầu óc của nàng chỉ nghĩ đến một việc, đó chính là đem Lương Vĩnh An giết thành tro bụi. Cả người nàng khí thế đột nhiên tăng mạnh, sau đó là toàn bộ cây Huyền Băng Cung trên tay nàng phát lên lam quang rực rỡ. Trong miệng nàng bộc phát ra một tiếng thét gào: “Băng Phong Vạn Lý!”

Ngay lập tức, một trận cuồng phong nổi lên, đem nhiệt độ chung quanh kéo xuống, mặt đất bắt đầu đóng băng lại, tạo thành một mảnh băng tuyết kéo dài hơn trăm trượng. Mà tên Lương Vĩnh An là người trực tiếp đối mặt với công kích của nàng, hắn hoàn toàn không thể ngờ đến nàng lại bộc phát ra một chiêu công kích cường đại đến như vậy. Một chiêu Băng Phong Vạn Lý này, hoàn toàn đã vượt qua khỏi năng lực của Thiên Giai cao thủ, gần tiếp cận đến vực của Thánh Cấp cường giả. Thế nhưng lúc này hắn cũng đã không có thời gian để mà suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì cả người hắn đã nhanh chóng bị băng phong bao phủ, trông chốc lát liền hóa thành một bức tượng băng, lẳng lặng đứng giữa núi rừng hoang vu. Mà những người còn lại, mặc dù may mắn hơn hắn rất nhiều, thế nhưng cũng không tránh khỏi bị băng phủ kín một lớp trên người.

Trong khi đó, sau khi dùng xong một chiêu này, cả người Hồ Mị Nương hoàn toàn trở nên vô lực, nàng phải dựa vào cây Băng Huyền Cung trên tay mới có thể chống đỡ bản thân không ngã xuống đất.

“Đệ đệ, ngươi không sao chứ?” Mặc dù là bị hao hết linh lực, nhưng nàng vẫn hướng về phía Trần Vũ ân cần hỏi thăm.

“Khụ khụ…” Trần Vũ hơi ho khan một tiếng, sau đó cố gắng đem lớp băng trên người giũ xuống, cuối cùng mới hướng về phía nàng lo lắng hỏi: “Tỷ, ngươi không sao chứ?”

Lúc này sắc mặt của nàng thật sự rất tệ, trên mặt hoàn toàn không có một chút huyết sắc nào. Nếu như không phải nhờ phải ý chí cường đại, nàng đã ngã gục xuống đất mà hôn mê rồi. Nghe Trần Vũ hỏi thăm, nàng cũng lên tiếng đáp lại, thế nhưng vừa mở miệng ra liền phun ngay một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệnh.

“Tỷ, ngươi bị sao vậy?” Trần Vũ bị nàng dọa cho hết hồn, vội vội vàng vàng mà chạy tới đem nàng giữ lại.

“Khụ… ta không sao… chỉ là lao lực quá mức nên bị thương thôi!” Mặc dù cả người đều không có một chút khí lực, nhưng nàng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười với hắn.

Trần Vũ làm sao mà không nhìn ra nàng đã bị thương, hắn đem nàng ấn cho ngồi xuống đất, sau đó nghiêm mặt nói: “Tỷ ngồi yên ở đây đi, để ta đi giải quyết tên kia, xong rồi ta sẽ đem tỷ rời khỏi chỗ này!”

Hồ Mị Nương biết lúc này mình không phản kháng được hắn, cho nên chỉ cười cười, rồi nói: “Được rồi, nhưng đệ phải cẩn thận! Tên người tên kia hình như có bảo vật gì đó, một chiêu vừa rồi của ta vẫn chưa đem hắn giết chết được!”

Trần Vũ nghe vậy mi đầu hơi nhíu lại, hắn lúc đầu không phải nhờ vào miếng ngọc bội trên người ngăn lại một kích của Lương Vĩnh An, bây giờ e rằng đã là một cái xác không hồn rồi. Mà vừa rồi Hồ Mị Nương ra tay đánh giết Lương Vĩnh An, Trần Vũ còn cho rằng vì hắn bị nàng giết chết cho nên nhiệm vụ mới không có hoàn thành được. Nhưng không nghĩ đến tên này lại mệnh dai đến như vậy, như thế mà vẫn còn chưa chết được.

Bị một trận suýt chết, cho nên tâm tình Trần Vũ lúc này thật sự là rất không tốt, hắn đưa mắt nhìn khối tượng băng trước mặt, thấy hai mắt Lương Vĩnh An vẫn đang mở trừng trừng nhìn mình,Trần Vũ không khỏi nhếch mép lên cười gằng: “Hừ, để ta xem thử ngươi ăn một tiễn của ta, ngươi có thể còn sống được nữa hay không?!”

Trần Vũ nói xong, liền lấy Bạch Ngân Cung ra kéo căng, sau hai mắt mở ra Thông Thiên Nhãn, rồi dùng đến kỹ năng Xuyên Tâm Tiễn mà bắn phá bức tượng băn trước mặt. Hoàn toàn không có một chút lực chống cứ nào, Lương Vĩnh An cứ như vậy nhìn lấy mũi tên từ từ xuyên phá hàn băng bên ngoài, đem lồng ngực của hắn xuyên thủng, cuối cùng tượng băng vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Cả đời Lương Vĩnh An không bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình lại chết như vậy, chết ở trên tay một kẻ mà hắn chưa bao giờ để vào trong mắt.

Nhìn thấy Lương Vĩnh An chết mà vẫn không thể nào nhắm mắt được, Trần Vũ mới nhìn về phía hắn nói: “Nếu có kiếp sau, nhớ đầu thai làm một người tốt!”

Nói xong, Trần Vũ cũng không để ý đến Lương Vĩnh An nữa, hắn đi tới chỗ Hồ Mị Nương, muốn đem nàng nâng lên rồi rời khỏi chỗ này. Thế nhưng đúng vào lúc này, âm thanh của hệ thống lại đột ngột vang lên.

“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ giúp Hồ Mị Nương hả giận, nhận được năm ngàn điểm kinh nghiệm và năm ngàn xu, độ thiện cảm của Hồ Mị Nương tăng lên năm mươi điểm!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân tăng lên cấp 16!”

“Đinh, độ thiện cảm của Hồ Mị Nương tăng lên năm mươi điểm, danh vọng cộng một trăm!”

Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Trần Vũ hơi dừng lại một chút, sau đó mới đi vào kiểm tra thông tin của bản thân một chút.

Tên nhân vật: Trần Vũ

Đẳng cấp: 16

Nghề nghiệp: Trung cấp Thợ Săn

Kinh nghiệm: 0/6000

Thể chất: 25

Sức mạnh: 25

Phòng ngự: 25

Nhanh nhẹn: 25

Trí lực: 25

Vũ khí: Bạch Ngân Cung (Sơ cấp)

Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp), Thông Thiên Nhãn (Thần thông)

Nộ khí: 0/100

Trang bị:

Thú cưỡi: Thố Vương (Cấp 21), Dã Lang Vương (nô thú, cấp 24)

Thấy thực lực của mình lại tăng lên một cấp, Trần Vũ rất hài lòng mà rời khỏi giao diện của hệ thống, sau đó lại tiếp tục tiến về phía Hồ Mị Nương đi tới. Nhưng mà lúc này, hai người đều không để ý thấy, có một bóng người đang ẩn nấp ở gần đó, ánh mắt lóe lên một tia sắc nhọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.