Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 9: Chương 9: Lại có nhiệm vụ




“Ngươi… ngươi…” Trần Tiểu Phương hoàn toàn không thể nào nghĩ tới, có người lại vô sĩ đến như vậy, nếu không phải nơi này có nhiều người, nàng đã xông lại đem tên vô lại này hành hung cho một trận.

Rất nhanh, đám đông đã bắt đầu đem nàng vây lại, trong đó còn có ba bốn người vô cùng kích động, bắt đầu chửi bới ầm lên.

“Giết người, giết người rồi! Mọi người mau bắt ả ta lại, đừng để cho ả ta chạy thoát!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Làm gì có lý vừa phá đồ vừa đánh người như vậy được! Mau bắt con đàn bà này lại!”

“…”

Tiếng huyên náo càng lúc càng trở nên sôi trào, vẻ mặt của tất cả mọi người dường như đang vô cùng kích động, liên tục đưa tay lên không ngừng chỉ trỏ về phía Trần Tiểu Phương. Trần Tiểu Phương cảm thấy uất nghẹn vô cùng, nàng rõ ràng từ đầu đến cuối đều không làm gì cả, người đàn ông trung niên kia là cố tình ăn vạ, còn dám đổ thừa cho nàng. Nàng thật sự là rất oan uổng.

“Tình huống thế nào?” Đúng lúc này, Trần Minh rốt cuộc cũng chạy tới, mở hai tay dạt đám người xung quanh ra, tiến lại gần Trần Tiểu Phương hỏi.

“Đại ca, là hắn cố ý gây sự!” Trần Tiểu Phương vừa nhìn thấy Trần Minh chạy tới, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay về phía người đàn ông trung niên đang nằm bất động dưới đất.

“Đinh, hệ thống thông báo nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có mở ra hay không?”

Trong lúc hai anh em Trần Minh còn đang nói chuyện, trong đầu Trần Vũ đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

“Mở ra!” Trần Vũ không hề do dự một chút nào, lập tức mở ra thông báo của hệ thống.

“Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ thu phục Trần Tiểu Phương được kích hoạt, giúp Trần Tiểu Phương minh oan, đánh đuổi bọn vô lại! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 500 điểm kinh nghiệm, 20 điểm thiện cảm!”

Nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống, hai đầu lông mày của Trần Vũ không khỏi nhíu lại.

“Bà cô này thật sự là phiền phức!” Trần Vũ lẩm bẩm một tiếng, rồi cũng nhanh chân đi đến bên cạnh Trần Tiểu Phương.

“Ngươi… ngươi nói cái gì? Các ngươi… các ngươi mau đền tiền lại cho ta…”

Trần Vũ vừa mới đi đến, đã nhìn thấy người đàn ông trung niên nằm dưới đất, hai tay run rẩy, chỉ về phía anh em Trần Tiểu Phương nói.

“Mẹ nó, cái tên khốn kiếp này, rõ ràng là ngươi cố tình gây sự, còn dám kêu em gái ta đến đền tiền, có phải là ngươi chán sống rồi hay không?” Trần Minh tính tình vốn rất nóng nảy, đã nghe qua lời tưởng thuật của Trần Tiểu Phương, cho nên nghe người đàn ông trung niên kia nói chuyện, liền muốn xông đến đánh người.

“A, mọi người xem, mọi người xem, bọn hắn rõ ràng làm hỏng đồ của ta, còn đánh ta bị thương, bây giờ không những không đền tiền, còn hung hăng như vậy! A, khụ khụ, trời ơi, ông trời ơi, người mau mau xuống đây mà xem! Thiên lý, thiên lý đâu hả ông trời!” Người đàn ông trung niên ngay lập tức ho khan mấy tiếng, rồi không ngừng đập tay xuống đất, kêu rống liên tục.

Nếu như không phải nghe hệ thống thông báo, Trần Vũ còn thật sự tin mấy lời này của hắn là thật. Mà đám quần chúng xung quanh, càng không thể nhận biết được thật giả bên trong. Có người đã bắt đầu nhao nhao chỉ trích hai anh em Trần Minh.

“Quá đáng, thật sự là quá đáng! Mọi người, chúng ta không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy được! Nhanh đem hai anh em nhà này bắt lại, nhất định phải để cho bọn họ đền tiền cho lão ca kia mới được!”

“Đúng đúng, nhất định phải bắt bọn họ đến tiền! Chuyện này không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy!”

Có người lên tiếng, liền có người ủng hộ. Trần Minh thấy thế, khóe miệng không khỏi co giật một cái.

“Mẹ nó, bọn người này muốn tạo phản rồi sao?”

Đám đông xông tới, có người bắt đầu hướng về phía Trần Tiểu Phương động thủ. Trần Tiểu Phương hai mắt lóe lên tinh quang, trong miệng quát lớn:“Cút!”

Đến lúc này, Trần Tiểu Phương đã thật sự bạo phát tính tình, nàng đem bàn tay đang chụp tới phía mình, nắm chặt lại, sau đó không hề báo trước một chút nào, đem người bên cạnh cho quăng bay ra ngoài.

“Mẹ nó, thật sự là đánh người, thật sự là đánh người rồi!”

Người vừa ra tay là một trong số những người kích động đám đông, hắn cũng không nghĩ đến Trần Tiểu Phương dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn lại mạnh đến như vậy, chỉ nắm một phát, đã đem hắn ném đi. Mà những người xung quanh, đa số đều là người tu luyện, chiến đấu vừa bộc phát, liền lộ ra khí thế vô cùng hung hăng.

“Mẹ nó, cút ngay cho ông!” Trần Minh đứng ở một bên cũng không hề chịu yếu thế, một cái tay nắm lấy một người, đem bọn họ cho xoay tròn, sau đó thì ném ra ngoài.

“Bịch!”

“Bịch!”

Liên tiếp những âm thanh vật năng rơi xuống đất, làm cho Trần Vũ đứng ở một bên có chút mộng bứt.

“Điên, điên thật rồi! Như vậy thì ta làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được đây?”

“Dừng tay! Nhanh dừng tay lại cho ta!”

Đúng ngay lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo mười mấy người mặc khôi giáp, đi tới phía đám đông quát lớn.

“Mẹ nó, là thằng nào quát ông?” Trần Minh còn đang hung hăng đánh nhau, nghe tiếng quát tháo thì có chút tức giận mắng lên một tiếng, nhưng sau khi xoay người nhìn lại, vẻ mặt hắn có chút co rút lại: “A, Hùng ca, là ngươi sao?”

“Hừ, hai anh em các ngươi làm sao lại ở đây? Có phải là đang gây sự đánh nhau hay không?” Người đàn ông trung niên trước mặt tên là Trần Hùng, là đội trưởng thị vệ của Trần Gia thôn, thực lực đã đạt tới Cao Cấp đỉnh phong.

“Không có, thật sự là không có!” Trần Minh biết rất rõ tính tình của Trần Hùng, cho nên ngay lập tức liền thanh minh.

“Hừ, thật sự là không có sao?” Trần Hùng đưa ánh mắt dò xét về phía Trần Minh, sau đó quay sang nhìn Trần Tiểu Phương hỏi: “Nói, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Nghe tiếng quát này, đám đông hoàn toàn dừng lại động tác, mà Trần Tiểu Phương thì trừng mắt nhìn lấy người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất, nghiến răng nói: “Chính là hắn, hắn nói ta làm vỡ bảo bối gia truyền của nhà hắn, còn ăn vạ bắt ta đền tiền cho hắn!”

“Chuyện này là thật sao?” Trần Hùng hơi hơi nhìn về phía Trần Tiểu Phương, lại nhìn gã đàn ông trung niên hỏi thăm.

“Tần đại nhân, xin đại nhân hãy làm chủ cho ta! Đây chính là bảo bối gia truyền của nhà ta, cô gái này không chỉ làm vỡ nó, còn đánh ta ra nông nổi thế này, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!” Gã đàn ông trung niên vừa nói, vừa đem miếng ngọc bội đã bị vỡ nứt giơ ra, khóc lên bù lu bù loa.

“Thật?” Trần Hung hơi nhíu nhíu mày.

“Thật, ta có thể làm chứng cho người anh em này!”

“Đúng, đúng vậy, ta cũng có thể làm chứng cho người anh em này!”

Lời của Trần Hùng vừa nói ra, ngay lập tức có ba bốn người đứng ra nhao nhao làm chứng. Mà đám đông xung quanh tuy không có hô lên, nhưng tất cả đều gật gật đầu.

“Ngừng, các ngươi chớ có ở đó mà ngậm máu phun người!” Trần Minh nhìn thấy một đám người hô lên như vậy, trong người vô cùng khó chịu, cho nên lập tức trừng mắt lên hô to.

“Đủ, tất cả đều im miệng hết cho ta!” Thấy mọi người lại chuẩn bị cãi nhau, Trần Hùng ngay lập tức hô lên, không khí chung quanh liền yên tĩnh trở lại.

Thấy thế, Trần Hùng lại tiếp tục nói: “Được rồi, theo ta thấy, việc này cũng không có vấn đề gì lớn. Làm hư đồ thì đền tiền, đánh người thì trả tiền thuốc men. Tiểu Phương, nếu như ngươi đã làm hư đồ của người ta rồi thì trả tiền lại cho người ta lại đi, còn chuyện đánh người bị thương, các ngươi cứ tự theo đó mà thương lượng với nhau! Ta giải quyết như thế không có vấn đề gì chứ?”

“Đúng đúng đúng, đại nhân quả nhiên là người anh minh, chúng ta hoàn toàn bội phục!”

Lời của Trần Hùng vừa nói xong, ngay lập tức có đã người phụ họa theo, mà gã đàn ông trung niên thì liên tục gật đầu kêu phải.

“Móa nó, Hùng đại ca, ngươi giải quyết như vậy thì ta không phục? Rõ ràng là bọn họ cố ý gây sự trước, em gái của ta tại sao phải đền tiền?” Trần Minh là người nóng nảy, cho nên vừa nghe Trần Hùng nói như thế, ngay lập tức nhảy ra phản đối.

Trần Tiểu Phương cũng đã nắm chặt hai tay hai mắt trở nên phát lạnh, nếu như chuyện này xảy ra ở bên ngoài thôn, nàng nhất định sẽ đem đám người kia bạo đánh cho một trận, chứ làm gì phải chịu uất ức như hiện tại.

“Hừ, ngươi có gì không phục?” Ánh mắt của Trần Hùng đã hiện lên một tia không vui.

“Đúng, ta thật sự là không phục!” Mặc dù biết chuyện này làm lớn lên sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng Trần Minh vẫn cương quyết gật đầu đáp lại.

Mà ngay lúc này, đột nhiên lại có một âm thanh khác vang lên: “Ta cũng không phục!”

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, mà ánh của Trần Tiểu Phương hơi lấp lên, chỉ có điều, rất nhanh đã bị nàng che giấu xuống.

“Ngươi là ai?” Trần Hùng không khỏi nhíu mày hỏi.

Người lên tiếng, không phải ai khác, mà chính là Trần Vũ. Lúc này, Trần Vũ đã đi về phía người đàn ông niên cầm ngọc bội, nhếch mép lên cười nói: “Lão ca, ta nghe nói miếng ngọc bội này của lão ca là bảo vật gia truyền phải không? Xin hỏi, ta có thể cầm lên xem một chút được không?”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt của Trần Vũ, gã đàn ông trung niên cảm giác có chút gì đó không đúng, không khỏi tự giác lui lại phía sau mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.