Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 93: Chương 93: Linh hồn giam cầm




Hai anh em họ Lục đưa mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên hướng về phía bên ngoài chạy đi. Thế nhưng hai người bọn họ vừa mới lao ra, đã thấy thân ảnh của hai anh em Trương Sinh, Trương Tiếu chặn ngang trước mặt. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hai anh em họ Lục không khỏi tái lại.

“Bộp! Bộp!”

Mà ngay lúc này, Lưu Thị đột nhiên hướng về phía hai người bọn họ vỗ tay đi tới, trên mặt còn lộ ra một vòng mỉm cười: “Khá lắm! Quả nhiên là huynh đệ tình thâm nha, vừa rồi lâm trận bỏ chạy cũng là hai anh em các ngươi cùng chung một lượt, bây giờ chạy trốn cũng là tương tự như vậy! Ta thật sự là rất ngưỡng mộ đấy! Thế nhưng hiện thời ta chỉ muốn lưu lại một người thôi, các ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

Ban đầu nghe mấy lời châm chọc của Lưu Thị, hai anh em họ Lục đều im lặng không nói lời nào. Thế nhưng nghe xong đoạn cuối, cả hai đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó thân hình không tự chủ được mà lùi sang hai bên. Lưu Thị nhìn thấy một màn này, khuôn mặt càng lộ thêm vui vẻ.

“Quả nhiên là thế!” Lưu Thị thầm cười lạnh trong lòng, sau đó ánh mắt lạnh băng nhìn về phía hai anh em họ Lục: “Lời ta đã nói ra rồi, các ngươi cứ ấn theo đó mà làm đi! Thời gian chỉ có nửa khắc mà thôi, sau nửa khắc, kẻ nào còn đứng lại ở đây thì kẻ đó sẽ được phép rời đi! Còn nếu như mà, hai người các ngươi đều không có người ngã xuống, vậy thì… cứ lưu lại cả hai luôn đi!”

Lưu Thị nói xong, liền phất tay ra lệnh cho hai anh em Trương Sinh, Trương Tiếu cùng với đám thuộc hạ đem hai anh em Lục Lâm, Lục Lôi vây vào bên trong. Mà hai anh em họ Lục nhìn thấy một màn này, trong miệng không khỏi nuốt xuống mọt ngụm khí lạnh. Cuối cùng Lục Lôi vẫn nhịn không được hướng về phía Lục Lâm nói: “Đại ca, xem chừng hai người chúng ta không thể nào rời khỏi chỗ này rồi!”

“Ừm!” Lục Lâm chỉ khẽ gật đầu nhìn Lục Lôi một cái, sau đó ánh mắt kiên định mà nhìn về phía Lưu Thị: “Lưu đại nhân, chuyện này là chúng ta sai rồi, xin đại nhân tha cho chúng ta một lần có được hay không?”

Lưu Thị vẫn không có trả lời, khóe môi chỉ nhếch lên cười khẽ một tiếng, sau đó vẫn là một bộ khinh thường nhìn lấy mọi thứ xung quanh. Nhìn thấy dáng vẻ khinh thường của nàng, trong lòng Lục Lâm không khỏi hiện lên một luồng hàn quang.

“Tiện nhân, nếu ngươi đã cố chấp như vậy, thế thì đừng có trách ta tại sao ra tay độc ác!” Lục Lâm đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó cả người hướng về phía Lưu Thị lao đi như tên bắn.

Thế nhưng Lưu Thị chẳng những không sợ hãi một chút nào, bên trong khóe mắt còn lộ ra một vòng khinh miệt, sau đó là một nụ cười vô cùng quái dị. Mà thân hình đang lao tới của Lục Lâm bỗng dưng dừng lại, ánh mắt vô cùng kinh hoảng mà nhìn lấy trước ngực mình. Chỉ thấy lúc này trước ngực Lục Lâm hiện lên một đầu lưỡi dao, phía trên còn lưu lại rất nhiều máu tươi. Lục Lâm như dại ra, hắn hoàn toàn không thể nào hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đến khi quay đầu nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của Lục Lôi, hắn chỉ kịp mấp máy khóe môi mấy cái, sau đó khô khốc nói ra hai chữ: “Tại sao?”

Ngay sau đó toàn bộ sinh cơ trên người của Lục Lâm cũng bị rút đi, hắn cả người ủ rũ mà gục đấu xuống đất. Cho đến lúc chết Lục Lâm cũng không thể nào hiểu rõ, đứa em trai của mình tại sao lại ra tay giết mình. Cho dù thường ngày bọn họ không hợp với nhau, nhưng cả hai đều không phải là anh em ruột thịt hay sao? Chẳng lẽ máu mủ tình thâm lại không bằng người dưng nước lã?

Nhìn thấy Lục Lâm đã gục đầu xuống chết, Lục Lôi một tay đẩy lấy thi thể của anh trai mình, một tay dùng lực đem con dao nhọn rút ra ngoài. Sau đó ánh mắt của hắn hướng về phía Lưu Thị nói: “Lưu đại nhân, ta đã đem hắn giết chết rồi, có phải hiện giờ ta có thể rời đi hay không?”

Lưu Thị hai mắt híp lại, sau đó ngửa cổ lên trời phá giọng cười to. Trong lòng Lục Lôi có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn im lặng chờ đợi. Cho đến khi Lưu Thị cười xong, Lục Lôi mới lần nữa lên tiếng: “Đại nhân, chỉ cần đại nhân để cho thuộc hạ rời đi, sau này thuộc hạ nhất định sẽ mang ân đại nhân suốt đời!”

Lúc này ánh mắt Lưu Thị nhìn về phía Lục Lôi mang theo mấy phần thâm ý, thế nhưng nàng chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó mới đánh mắt ra hiệu cho hai anh em họ Trương, nói: “Được rồi, lời của ta một khi đã nói ra rồi thì nhất định sẽ thực hiện được! Ngươi có thể rời đi!”

Lục Lôi nghe xong lời này, ánh mắt không khỏi lấp lóe một cái. Nhưng rồi hắn vẫn cúi thấp đầu xuống nói: “Đa tạ đại nhân đã khai ân!”

Nói xong, Lục Lôi liền xoay lưng rời đi, hoàn toàn không hề dừng lại một chút nào. Mà Lục Lôi vừa đi không được bao lâu, khuôn mặt tươi cười của Lưu Thị đã nhanh chóng thu hồi lại, thay vào đó là một vòng vô cùng băng lãnh.

“Hừ, muốn chạy sao? Đâu có dễ như vậy!” Lưu Thị nói xong, liền rời khỏi tảng đá, đi về phía bên ngoài.

Mà ngay lúc này, ở một chỗ cách đó không xa, Lục Lôi vừa đi được vài bước, thân hình của hắn liền dừng lại, xung quanh Lục Lôi đã thấy thấp thoáng bảy tám người vây quanh. Nhìn thấy một màn này, Lục Lôi cũng không ngạc nhiên một chút nào, khóe miệng còn nhếch lên cười khẽ: “Quả nhiên là vậy!”

“Xem ra ngươi cũng không phải là đồ ngốc!” Trương Sinh không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt, nhìn Lục Lôi cười.

“Hừ, các ngươi bày ra nhiều trò như vậy, không phải là muốn anh em bọn ta nội đấu, rồi từ từ đánh giết từng người hay sao?” Lục Lôi nhìn thấy Trương Sinh xuất hiện cũng không bất ngờ một chút nào, chỉ là thản nhiên cười khẽ.

“Chỉ bằng hai anh em các ngươi có thể để cho Lưu đại nhân bỏ ra nhiều công sức như vậy sao? Các ngươi đúng là tự mình suy nghĩ quá nhiều rồi!” Trương Sinh rất là khinh thường nói.

“Thật sao?” Lục Lôi cũng không có trả lời, chỉ đem khí thế trên người bộc phát ra ngoài.

Nhìn thấy khí thế của Lục Lôi đột nhiên bạo tăng, ánh mắt của Trương Sinh không khỏi híp lại: “Quả nhiên hai anh em các ngươi vẫn còn ẩn dấu thực lực, vậy mà đã đột phá đến Thiên Giai hậu kỳ rồi sao? Đáng tiếc cho dù ngươi có đột phá đến tầng chín, vẫn không phải là đối thủ của ta! Huống hồ chỉ vừa đột phá đến tầng bảy!”

“Vậy thì chưa biết chừng!” Mặc dù biết được thực lực của mình khó bề mà thắng được Trương Sinh, nhưng Lục Lôi vẫn không hề chùn chân một chút nào. Bởi vì hắn còn có một kế hoạch nữa chưa có phát huy ra.

Trong khi trận chiến giữa Trương Sinh và Lục Lôi chuẩn bị bộc phát. Ở một chỗ còn lại cũng xảy ra một trận kỳ biến. Lúc trước Lục Lâm vốn dĩ đã bị Lục Lôi giết chết, không hiểu như thế nào đột nhiên sống lại, hướng về phía Lưu Thị phóng tới công kích, trong tay của hắn còn cầm theo một đoạn dao nhọn. Nhìn thấy một màn này, sắc mắt đám người còn lại đều vô cùng kinh hãi, có người thậm chí còn giật mình hô lên.

“Đại nhân, cẩn thận!”

Thế nhưng lúc này sắc mặt của Lưu Thị lại vô cùng bình tĩnh, khí thế cả người của nàng bộc phát ra ngoài, sau đó lạch cạch một tiếng, mũi dao trên tay Lục Lâm vậy mà hướng thẳng về phía trước ngực của nàng đâm tới. Chỉ là, sắc mặt của Lục Lâm lúc này lại trở nên vô cùng khó coi.

“Choang!”

Chỉ nghe một trận âm thanh kim loại va chạm vào nhau, mũi dao trên tay Lục Lâm hoàn toàn không thể nào đâm vào trong ngực của Lưu Thị, mà chỉ rạch phá đi tầng áo bào ma pháp bên ngoài, còn lại đều bị chiến giáp trên người của nàng cản đi. Lục Lâm không thể nào ngờ được nữ nhân này vậy mà còn mặc theo chiến giáp. Nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của Lục Lâm, Lưu Thị cười khẽ một tiếng, sau đó vung cây pháp trượng trên tay lên, đem thân hình của Lục Lâm hất bay ra ngoài.

“Tại sao?”

Sau khi bị đánh rơi xuống đất, trong đầu Lục Lâm mờ mịt mà tuôn ra một câu. Hắn lúc này hoàn toàn rơi vào mê mang, rõ ràng kế hoạch của bọn họ không hề có một chút sai lầm nào, tại sao lại có thể bị nàng ta phát hiện ra được? Phải biết rằng vừa rồi một đao của Lục Lôi hoàn toàn không hề nương tay một chút nào, nếu như không phải trái tim của hắn so với người thường có chút chênh lệch, bây giờ hắn đã thật sự là một bộ thi thể rồi.

“Ngươi không cần biết, bởi vì ngươi sắp trở thành người chết rồi!” Lưu Thị vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, sau đó cả người bắt đầu đem khí thế tăng lên. Pháp trượng trên tay cũng vung ra ngoài.

“Linh Hồn Giam Cầm!”

Chỉ nghe nàng quát khẽ một tiếng, tầng tầng sóng lãng hướng về phía thân thể của Lục Lâm lao nhanh. Chưa đầy một cái chớp mắt, toàn bộ thân hình của Lục Lâm đã bị giam câm vào bên trong. Ánh mắt của Lục Lâm lúc này trở nên dại ra, hắn làm sao cũng không ngờ được, nữ nhân này lại điên cuồng như vậy? Đây chính là một trong những cấm chiêu của ma pháp sư, vậy mà nàng ta lại dám lấy ra sử dụng. Chẳng lẽ nàng ta không sợ các thế lực của Đại Việt Đế Quốc khu trừ hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.