Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 73: Chương 73: Nữ cường nhân




Trong lúc hai người còn đang hùng hùng hổ hổ bốn mắt trừng nhau, thì phía bên ngoài bìa rừng đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân. Sau đó là một tiếng kinh hô: “Đại nhân, trong này có người!”

Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân vội vàng mà đi qua. Hai người ánh mắt đều ngưng tụ, chăm chú mà nhìn về phía rừng cây. Lúc này, từ trong rừng cây đi ra một đám đội ngũ có chừng hơn hai mươi người, trên thân mỗi người đều mặc y phục chỉnh tề, nhưng khí thế lại có mấy phần khẩn trương. Chỉ cho đến khi nhìn thấy trước mặt chỉ có hai người, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lúc này, từ bên trong đám đội ngũ này đi ra một nữ nhân mặc áo giáp da màu đỏ sậm, sau lưng còn treo lấy một cây trường cung màu đen, khí tức cực kỳ anh khí bức người. So với mấy nữ tướng được miêu tả trong phim truyền hình, thì hình tượng lúc này của nàng có thể nói là soái khí hơn rất nhiều lần. Huống hồ, chi đội ngũ này chỉ toàn là nữ nhân.

“Xin lỗi đã làm phiền, chúng ta là lỡ đường mới lạc vào chỗ này, hoàn toàn không có chút ác ý nào! Xin hai vị cứ tự nhiên cho!” Nàng hướng về phía Trần Vũ và Ái Lệ Na hơi cúi đầu xuống một chút, sau đó thì bày tỏ áy náy, muốn mang chi đội ngủ của mình rời đi.

Trần Vũ chỉ hơi hơi gật đầu đáp lại, cũng không dám tùy tiện tiếp xúc với các nàng nhiều. Mà Ái Lệ Na thì một mặt chăm chăm đề phóng, giống như là lâm phải đại địch vậy. Chỉ là, trong lúc tình thế khẩn trương đột nhiên phía xa xa vang lên mấy tiếng mũi tên xé gió, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi giật mình mà xoay đầu lại.

“Phập!”

“Phập!”

“…”

Rất nhanh, mười mấy chi mũi tên lao nhanh tới, đem cây cối, vừa vặn cắm xuống mấy thân cây ở sau lưng mọi người. Mà lúc này, từ phía bên ngoài rừng cây, cũng có tiếng người lớn tiếng la hét đuổi tới: “Mấy ả ở phía trước, mau đuổi tới, tuyệt đối không thể để cho mấy ả chạy trốn! Nhất định phải để cho mấy ả trả giá thật đắc, mà trả thù cho những anh em của chúng ta!”

Nghe tiếng âm thanh này, đám nữ nhân vừa mới tới đều sắc mặt khẩn trương, ánh mắt lo lắng mà nhìn về phía vị thủ lĩnh của mình.

“Tất cả tản ra, ẩn nấp vào trong rừng cây, chờ đợi mệnh lệnh của ta!” Rất nhanh, nữ thủ lĩnh liền ra lệnh cho các nàng chạy tản ra.

Mà lúc này, hai người Trần Vũ sắc mặt quái dị mà nhìn nhau. Ánh mắt không mưu mà hợp, trong lòng đều thầm hô lên: “Trùng hợp như vậy?”

Cả hai người bọn họ đều không ngờ tới, đám người Lục Lâm bây giờ lại đuổi tới. Chỉ là, cả hai lẫn trốn cả một đêm mà bọn họ cũng tìm không ra, nhưng làm sao khi đám nữ nhân kia vô tình chạy đến, bọn họ lại kịp thời đuổi tới, đây chính là thiên ý sao?

Hai người lại đưa mắt nhìn nhau một hồi, rốt cuộc vẫn là quyết định lẫn tranh ở một bên xem trò vui. Biết đâu được lại là một trận ngư ông đắc lợi đây?

Cũng không lâu lắm, nhóm người của hai anh em Lục Lâm và Lục Lôi đều cùng nhau chạy đến. Lúc này sắc mặt của cả hai anh em bọn họ đều vô cùng khó coi, mà đám thuộc hạ bên dưới cũng là một mặt hầm hầm như gặp phải kẻ thù giết cha, cướp vợ không bằng.

Chính là, lúc tối hôm qua, sau khi hai anh em bọn họ tốn công chín trâu hai hổ mới đem được con thằn lằn kia giết chết. Sau đó lại phát hiện ra thi thể của con tê tê đã bị người ta đoạt mất. Vì chuyện này, hai anh em bọn họ suýt chút nữa là nghi kỵ lẫn nhau. Thế nhưng có chuyện còn đáng hận hơn là, một chi đội ngũ còn lại đang đem thi thể của con thằn lằn kia phân giải ra, thì thình lình ở đâu xông tới một đám nữ cường nhân, các nàng không những muốn đem thi thể của con thằn lằn kia đoạt đi, mà còn đánh cho mấy người bên bọn họ trọng thương, thậm chí có người suýt chút nữa là mất mạng.

Biết được chuyện này, hai anh em họ Lục không khỏi một trận nộ khí xung thiên, đem theo toàn bộ nhân mã ngày đêm truy tung, muốn đem đám nữ cường nhân kia bắt lại, chà đạp nhục nhã một phen. Thế nhưng đám nữ nhân này y như là lươn trạch, trơn tuột khó bắt vô cùng. Chạy đuổi cả đêm mà vẫn không thể đả thương được một người. Cho nên bọn hắn càng thêm điên cuồng mà truy kích.

Lúc này, sau khi nhìn thấy hai anh em họ Lục dẫn người truy tới, nữ thủ lĩnh của đội quân nữ nhân đột nhiên bước ra ngoài, nàng hướng về phía hai anh em học Lục nhìn lại, một bộ cực kỳ nhàn nhã nói: “Các ngươi truy lâu như vậy, cảm thấy không mệt sao? Chuyện hôm qua cũng chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi! Chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng một hồi!”

Nhìn bộ dạng này của nàng, hai anh em họ Lục càng thêm cảnh giác đưa mắt nhìn ra xung quanh. Hai anh em bọn họ một đường truy kích cho đến bây giờ, đã không ít lần trúng kế của nàng, cho nên lúc này không khỏi không đề phòng. Nàng nhìn thấy biểu lộ của hai anh em bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là một bộ thản nhiên nói: “Hai vị, nơi này cũng chỉ có một mình ta, các vị người đông thế mạnh, làm sao lại rụt rè như đàn bà vậy?”

Lời này từ trong miệng nàng nói ra, không khỏi làm cho một đám nam nhân đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhau, đặc biệt là hai anh em họ Lục càng thêm tức giận đến đỏ mặt. Chỉ là, trong lòng bọn họ đều âm thầm tự hỏi: “Ngươi không phải là đàn bà sao?”

Mà Trần Vũ đang nấp ở một chỗ cũng không nhịn được phải nhìn nàng nhiều thêm mấy lần: “Nữ cường nhân, đây nhất định chính là một nữ cường nhân!”

Trong khi đó, sau khi nhìn thấy hai anh em họ Lục một bộ giận đến tím mặt mà vẫn không dám xông lên, nữ nhân kia liền cười khẽ một tiếng. Sau đó, nàng từ trong người lấy ra một cái quần đen của phụ nữ, vừa cầm trên tay vừa khẩy, một bộ nhàn nhã đi về phía trước mấy bước, rồi hướng hai anh em họ Lục cười nói: “Hai vị, nếu hai vị đã không dám xông lên, vậy thì ta không có lưu lại làm phiền hai vị nữa, ở đây ta có quà kỷ niệm dành tặng cho hai vị!”

Nàng nói xong, liền đem quần đen bỏ xuống đất, sau đó liền thản nhiên mà rời đi. Lúc này, hai anh em họ Lục đứng ngây ra tại chỗ, mà đám thuộc hạ bên dưới cũng trợn trừng hai mắt như không thể nào tin được. Không những thế, lúc này sau khi nàng đã đi vào bên trong rừng cây, còn cố ý quay đầu lại nói thêm một câu: “Đồ này ta còn chưa mặc đâu, chất liệu rất tốt, cảm giác cũng không tệ, hai vị có thể mặc vào thử xem, bảo đảm là rất vừa vặn! Ha ha ha!”

Sau khi bóng lưng của nàng đi khuất rồi, hai anh em họ Lục rốt cuộc cũng nhịn không được mà gầm lên. Đặc biệt là Lục Lôi, hắn quả thật là một đường bị nàng chọc đến oán khí ngập đầu, lại bị nàng lưu lại quần đen sỉ nhục, hắn làm sao nhịn được, lập tức muốn lao tới đem cái quần kia xé nát. Thế nhưng khi hắn vừa xông tới, đột nhiên mặt đất dưới chân nổ vang một tiếng, cái quân đen trước mặt cũng bị phá cho nát bấy, vải đen văng ra khắp nơi, một số mảnh vai còn vô tình đậu ngay trên đầu của hắn, tạo thành một thử cảnh tưởng cực kỳ bắt mắt.

Lúc này, khuôn mặt Lục Lôi đã thâm đen lại, không biết có phải là do vụ nổ làm cho hắn bị cháy đen, hay là vì giận đến mực đen như vậy hay không. Chỉ thấy, lúc này Lục Lôi đột nhiên thống hận mà rống to một tiếng, đủ để chấn động khắp cả bốn phương tám hướng: “Tiện nhân, mau để mạng lại cho ta!”

Cảm nhận được nỗi sỉ nhục không thể nào diễn tả được, Lục Lôi cũng mặc kệ là bên trong nàng có cái gì bẫy rập, hắn một đường gầm thét, một đường xông đến, thật sự chỉ muốn đem nàng một kiếm chém ra thành mười tám khối, để xả đi nỗi hận trong lòng. Mà Lục Lâm sau khi thất thần một hồi, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng hô lớn một tiếng: “Lôi đệ, cẩn thận bên trong có mai phục!”

Thế nhưng lúc này bóng lưng của Lục Lôi đã đi khuất, mà tiếng âm thanh náo động trong rừng cũng bắt đầu vang ra. Lục Lâm biết là tình thế không ổn, lập tức thống lĩnh toàn bộ đội ngũ xông vào, muốn đem Lục Lôi một lần giải vây. Nhưng mà, khi toàn bộ nhóm người Lục Lâm xông vào, bên trong mảnh rừng cây đã vang lên một tiếng kêu đầy thê lương của Lục Lôi. Trong lòng Lục Lâm càng thêm kinh hoảng, bước chân dẫn đội càng thêm gấp gáp. Ngay sau đó, một mảnh rừng rậm trở nên vô cùng nhộn nhịp, tiếng la hét inh ỏi cùng với tiếng chửi bới vang lên, vô số vụ nổ ma pháp làm cho cây cối đổ rạp, mà bụi dất cũng tầng tầng bay lên. Rừng rậm buổi sáng thật sự là nhộn nhịp.

Trần Vũ hoàn toàn ngây dại mà nhìn lấy những hình ảnh trước mặt. Hắn đã từng nghe nói đến rất nhiều nữ cường nhân, nhưng chưa từng thấy ai có thể mạnh mẽ đến như vậy. Một mình ngang nhiên đối địch với một đám nam nhân như lang như sói, mà vẫn thản nhiên rời đi, còn đem thủ lĩnh của bọn họ chọc giận, làm cho bọn họ một trận chật vật không thể nào chịu nổi. Đây còn là con người sao? Nàng chính là thần, một vị thần nữ tỏa đầy hòa quang, chỉ vừa nhìn đến là đã muốn đem nàng ôm vào trong lòng hôn một trận cuồng nhiệt rồi! Quá xuất sắc, quá đẹp đẽ!

Trần Vũ cũng không biết là, lúc này Ái Lệ Na cũng một mặt mộng bức. Nữ nhân vừa rồi so với nàng còn muốn lãnh khốc, bức ngươi hơn đây. Nàng cảm giác, nếu như phải đối mặt với một nữ nhân như vậy, thì thà rằng nàng tự mình đi tìm một tên cường giả Thánh Cấp chém giết còn muốn dễ chịu hơn nhiều. Nàng lúc này cũng thấy hai anh em họ Lục thật sự là quá đáng thương. Chỉ là, bọn họ bị như vậy nàng cũng thấy rất hả giận. Đáng tiếc là thực lực lúc này của nàng chưa có hồi phục đầy đủ, nếu không nàng cũng muốn đi xuống cho hai anh em bọn họ mỗi người một đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.