Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 66: Chương 66: Phá phong




Nàng rời đi, để lại trên mặt đất một khối mộ bia và vô số thi thể ma trùng. Đối với nàng, mảnh đất này thật sự là một nơi đầy đau thương, nàng không muốn ở lại lâu thêm một chút nào. Chỉ có thể rời đi, để lại số ma trùng này làm bạn với hắn, có thể giúp hắn vơi đi bớt phần nào cô đơn. Còn nàng, nàng cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình, sau khi xong việc nàng mới có thể trở lại, đem hắn đến Băng Nguyên, dùng phần đời còn lại của mình thủ hộ cho hắn, giống như là cái cách mà hắn đã dùng sinh mệnh của mình để bào vệ cho nàng vậy.

Nàng đi rồi, mộ bia cũng tĩnh lặng, bầu trời cũng trở nên đau buồn đến dị thường. Thế nhưng là, Trần Vũ chẳng lẽ cứ như thế mà chết đi hay sao? Chẳng lẽ hành trình của hắn, cứ như thế mà chấm dứt ở đây hay sao?

Trong một không gian đen tối tĩnh mịt, ánh mắt của Trần Vũ dần dần mở ra. Hắn không biết nơi này là nơi nào, nhưng ký ức nói cho hắn biết, hắn có lẽ đã chết rồi. Và hắn không biết sau khi chết mình sẽ được đưa đến địa ngục hay thiên đàng. Thế nhưng, nơi này không có đầu trâu, mặt ngựa, không có cầu Nại Hà, cũng chẳng có Mạnh Bà thang. Nơi này chỉ có một vị thiên sứ, một vị thiên sứ vô cùng xinh đẹp. Nàng dùng đôi con người vừa to vừa tròn, lại lấp lánh như các vì sao trên trời để nhìn hắn. Khóe môi của nàng nhếch lên, lộ ra một đôi hàm răng như ngọc như ngà, hoàn mỹ đến hài hòa, không lưu lại chút tì vết nào.

“Chủ nhân, người tỉnh rồi sao?” Tiểu thiên sứ nhìn hắn, rồi mở miệng ra hỏi thăm.

Trần Vũ cảm thấy âm thanh của nàng giống như là tiên nhạc vậy, hắn mơ màng nhìn nàng, rồi lại nhìn lấy mọi thứ xung quanh. Cảm giác nơi này rất quen thuộc, giống như là hắn đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy, đầu óc của hắn lúc này lại vang lên một trận ong ong, sau đó hắn mơ hồ nói: “Ta là ai? Đây là đâu? Mà ngươi là thiên sứ hay ác ma?”

Nghe hắn hỏi một hồi, hai hàng lông mày của thiếu nữ không khỏi nhíu chặt lại. Nàng thầm nghĩ: “Hắn không phải là bị trúng độc đến phát điên rồi đấy chứ?”

Nhìn thấy sự nghi hoặc trên khuôn mặt nàng, ký ức lúc này lại một lần nữa ùa trở về, Trần Vũ như người mê tỉnh mộng, hắn lập tức vỗ lên trán của mình một cái, sau đó quái dị nhìn thiếu nữ trước mặt nói: “Tiểu Nguyệt, ta không phải là đã chết rồi hay sao? Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Còn ăn mặc như là thiên sứ vậy?”

Thấy hắn kỳ quái nhìn mình, Tiểu Nguyệt hơi có chút xấu hổ cúi đầu xuống. Nàng đương nhiên là không thể nói ra suy nghĩ trong đầu của mình cho hắn biết được rồi, thế nhưng giải thích thì vẫn phải giải thích nha!

Nàng nhìn hắn cười nói: “Chủ nhân yên tâm đi, đây chính là không gian của hệ thống! Vừa rồi chủ nhân bị trúng độc, nhưng may nhờ có cổ trùng ở bên trong cơ thể của ngài, cho nên độc tính đã được giải trừ. Hiện tại chủ nhân không những không có bị độc chết, mà vết thương trên người cũng hồi phục như cũ. Thậm chí, trên người chủ nhân hiện tại có thể coi như là vạn độc bất xâm, sau này không cần phải sợ độc trùng nữa!”

“A! Ta vẫn còn sống?!” Trần Vũ hơi giật mình hô lên, nhưng ngay sau đó thì hắn không ngừng điên cuồng mà gào thét: “Ha ha ha, ta vậy mà vẫn còn sống, không những thế lại còn gặp họa được phúc, toàn thân vạn độc bất xâm! Ha ha ha, ta quả nhiên là thiên tài, thật sự là thiên tài a! Ha ha ha!”

Thấy hắn điên cuồng nhảy lên cười to, Tiểu Nguyệt không khỏi dùng ánh mắt quái dị mà nhìn hắn, trong lòng nàng thầm nhủ, chuyện này thì có liên quan quái gì đến việc thiên tài hay không thiên tài nhỉ?

Cảm nhận được ánh mắt là lạ của Tiểu Nguyệt nhìn mình, Trần Vũ không khỏi vội ho khan lên một tiếng: “Khụ khụ, vừa rồi là vì ta hơi có chút phấn khích, cho nên phản ứng có hơi thái quá một chút, ngươi tuyệt đối là đừng có hiểu nhầm đó!”

Tiểu Nguyệt dùng ánh mắt nhìn hắn, như đang tự hỏi: “Ta có cái gì hiểu nhầm sao?”

“Khụ khụ…” Trần Vũ lại ho khan lên một tiếng, hắn cảm thấy mặt mo lúc này đỏ ửng, vội vàng xoay chuyển một chút đề tài: “À, nếu ta đã còn sống, vậy thân thể của ta ở bên ngoài thế nào rồi?”

Hắn hỏi đến đây trong lòng có chút lo lắng. Nếu như nhớ không lầm, thì lúc đó hắn bọ Bọ Cạp Chúa đâm trùng, xung quanh còn rất nhiều ma trùng khác nữa. Không biết là Hồ Mị Nương nàng ra sao rồi, cũng không biết là thân thể của hắn có bị ném ở một chỗ hoang vắng àno hay không.

Đang trong lúc hắn suy nghĩ miên mang, Tiểu Nguyệt hướng về phía hắn nói: “Chủ nhân yên tâm đi, toàn bộ ma trùng bên ngoài đã bị diệt trừ sạch rồi! Với lại thân thể của chủ nhân hiện tại cũng được nàng chôn cất cẩn thận, thậm chí còn băng phong lại, để cho thân thể ngài không bị phân hủy nữa!”

Nàng nói đến đây, nhưng trong mắt không khỏi che dấu được niềm vui khi nhìn thấy nỗi đau của người khác. Mà quả nhiên, sau khi nghe xong mấy lời này Trần Vũ liền nhảy dựng lên, gấp hô: “Không được, nàng ta tại sao lại băng phong ta chứ, đúng là nữ nhân ngu ngốc mà!”

Hắn nói xong, cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức rời khỏi hệ thống, trở lại với thế giới bên ngoài. Thế nhưng lúc này, hắn vừa hồi phục lại tinh thần, cả người đều lạnh run lên, mà không gian trước mặt cũng tối sầm lại. May là hắn có Thông Thiên Nhiên, chỉ cần mở ra liền có thể dễ dàng nhìn thấy mọi vật xung quanh. Thế nhưng, khi thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, hắn có cảm giảm không rét là run. À không đúng, phải là vừa rét vừa run mới phải. Hàn băng lạnh thấu xương, đang từng chút từng chút xâm nhập vào trong nội phủ của hắn. Với tình hình này, cho dù hắn không chết vì trúng độc, thì bản thân cũng bị hàn băng nhập thể mà chết.

Trong lòng vừa gấp vừa sợ, Trần Vũ không thể làm cách gì khác hơn chỉ có thể lần nữa quay trở lại hệ thống. Mà lúc này, Tiểu Nguyệt nhìn thấy sắc mặt như đưa đám của hắn, khóe miệng âm thầm cười khẽ.

“Tiểu Nguyệt, hàn băng bên ngoài không thể phá được, ngươi có cách gì giúp ta phá vỡ hàn băng hay không?” Trần Vũ không kịp nghĩ nhiều, vừa xuất hiện thì liên hô lên.

Ánh mắt gian xảo của nàng hơi khẽ liếc qua nhìn hắn, thế nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn làm ra bộ dáng có chút khó khăn, tay phải đưa lên cằm, suy tư một hồi, sau đó nàng mới vỗ tay nói: “Nha, có biện pháp, có biện pháp rồi! Chủ nhân, chỉ cần người dùng một tờ phá cấm phù là có thể phá giải băng phong bên ngoài rồi!”

Trần Vũ nghe nàng nói có cách mở ra thì âm thầm thở ra một hơi. Thế nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, thì nàng đã vội vàng tát lên cho hắn một gáo nước lạnh.

“Nhưng mà, băng phong này đẳng cấp rất cao, cho nên cần phải dùng đến một tờ phá cấm phù Thiên Phẩm trở lên mới có thể phá giải được. Thế nhưng, hiện tại số xu trên người của chủ nhân còn quá ít, mà giá trị của tờ phù lục này phải tiêu tốn hơn một vạn xu. Chủ nhân, ngài có muốn mua tờ phá cấm phù này hay không?” Tiểu Nguyệt đưa mắt lên nhìn hắn hỏi, tròng mắt của nàng lúc này đã lấp lánh đầy những ngôi sao nhỏ.

Trần Vũ nhìn nàng, sầu càng thêm sầu: “Thế nhưng ta không có đủ tiền, làm sao mua đây?”

“Vẫn như cũ nha, chủ nhân có thể vay tiền của hệ thống, hoặc là chấp nhận đem vật phẩm ra thế chấp. Ví dụ như linh dược hoặc ma hạch cấp cao chẳng hạn! Tiền vay lần này là hai mươi phần trăm, mà vật phẩm thế chấp là mười lăm phần trăm. Chủ nhân, ngài là muốn vay hay là muốn thế chấp ạ?” Tiểu Nguyệt lúc này vô cùng nhiệt tình, nhìn hắn chớp chớp mắt nói.

Trần Vũ có cảm giác như chuyện này rất quen thuộc, hắn giận dữ mà trừng trừng mắt lên nhìn nàng: “Ngươi làm sao không đi cướp luôn đi? Ngươi tưởng ngươi là xã hội đen, hay tín dụng đen? Cái gì mà lãi suất hai mươi phần trăm, thế chấp mười lăm phần trăm? Đây chính là ăn cướp, ăn cướp đó biết không?”

Mặc kệ cho Trần Vũ có tức giận như thế nào, khuôn mặt của Tiểu Nguyệt lúc này vẫn rất vui vẻ tươi cười. Sau một hồi phát tiết ra ngoài, Trần Vũ cuối cùng nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Nguyệt, ngươi có thể giảm lãi suất được hay không? Ngươi xem, mấy ngày này ta làm việc vất vả như vậy, toàn bộ đều bị ngươi bóc lột cho sạch sẽ hết rồi. Ta rất muốn tiết kiệm tiền để mua thần trang đó, Tiểu Nguyệt nể tình quen biết, ngươi giúp ta giảm lãi suất đi, ta năn nỉ ngươi đó!”

Mặc dù biết rằng ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu, thế nhưng lúc này Trần Vũ cảm thấy mình đã hoàn toàn mất hết mặt mũi. Nhưng mà, thái độ của Tiểu Nguyệt vẫn rất cương quyết. Nàng lắc đầu nói: “Không được, đây là quy định của hệ thống, là quy định của công ty chúng em! Em không thể giúp chủ nhân được! Chủ nhân hãy tự mình suy xét đi, chủ nhân là muốn vay hay là muốn thế chấp!”

Thấy nàng cố chấp như vậy, Trần Vũ cũng biết mình không thể nào thuyết phục được, ai bảo hắn ở dưới mái hiên nàh người ta làm chi. Cắn răng một trận, Trần Vũ vẫn là gật đầu nói: “Được rồi, thế chấp thì thế chấp! Hiện tại ta đem toàn bộ số linh dược và ma hạch thế chấp cho ngươi! Đợi khi nào ta tìm đủ tiền rồi sẽ thu hồi trở lại!”

Trần Vũ đau xót mà đem toàn bộ tài sản của mình giao hết cho nàng, sau đó lặng lẽ cầm lấy tờ phù lục mà hắn đã hao tốn một vạn một ngàn một trăm xu để mua đem ra ngoài. Nhìn phiến băng phong trước mặt, Trần Vũ vừa ủy khuất vừa tức giận gầm lên một tiếng: “Phá cho ta!”

“Ầm!”

Dường như cảm nhận được nộ khí ở trên người hắn, tờ phù lục liền lóe lên một tia sáng mãnh liệt, đem toàn bộ năng lượng bộc phát ra ngoài, rồi trực tiếp phá vỡ tòa băng phong. Băng phong vừa vỡ, Trần Vũ cũng phá đất mà chui ra. Hắn bật thẳng người xông thẳng lên không trung. Cho đến khi rơi xuống đất, hắn mới tức giận mà gào lên một tiếng: “Hồ Mị Nương nàng hãy đợi đấy cho ta! Đồ phá gia chi tử, ta nhất định sẽ đánh nát cái mông của nàng!”

Không biết tiếng gào thét của hắn có truyền đến tai của nàng hay không, nhưng lúc này hắn rốt cuộc cũng lấy lại chút thăng bằng. Khi phục hồi lại bình tĩnh, nhìn lấy từng nhóm, từng nhóm thi thể ma trùng nằm trên mặt đất, hắn suýt chút nữa là bị dọa cho chết khiếp. Nơi này, ít nhất cũng có hơn ngàn con ma trùng nha!

Sau đó, ánh mắt của hắn không khỏi lóe lên một tia tinh quang, tiếp theo là một nụ cười lạnh lùng cùng sắc mặt tàn nhẫn: “Ha ha ha, lũ trúng thối tha các ngươi, giờ đã đến lúc ta trả thù rồi! Ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.