Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 57: Chương 57: Thu được đầy bát, đầy bồn




Mặc dù phía bên dưới gốc cây còn hơn chục cây Huyết Linh Chi nữa, thế nhưng đa phần bọn chúng đều có dược linh rất thấp. Một cây Huyết Linh Chi được coi là trưởng thành, thì dược linh của chúng ít nhất cũng phải đạt từ năm trăm năm trở lên. Mà Trần Vũ xem ra, chỉ có hai cây Huyết Linh Chi là đủ điều kiện như vậy, một cây là năm trăm năm dược linh, còn cây còn lại tám trăm năm dược linh. Tuy rằng không quý giá bằng cây Huyết Linh Chi ngàn năm kia, nhưng dù sao thịt muỗi cũng là thịt, ăn thêm một chút cũng chẳng ngại nhiều. Đương nhiên, ngoại trừ cây Huyết Linh Chi ngàn năm kia, hệ thống dường như chẳng thèm đoái hoài đến mấy cây Huyết Linh Chi thấp kém này. Thế nhưng nếu việc này truyền ra ngoài, e rằng Trần Vũ sẽ bị người trong thiên hạ đánh chết.

Bởi vì, Huyết Linh Chi là một trong những thứ dược liệu vô cùng quý hiếm, người trên thiên hạ đều cầu mà không được. Chỉ cần dược linh của chúng đạt tới yêu cầu, thì có thể đem nó phối chế với một số dược liệu khác tạo thành Thiên Phẩm dược tề, không chỉ có thể đem thực lực tăng lên, mà còn có thể dùng để bảo mệnh khi cần thiết. Cái này giống như là việc đi thu thập ma hạch của ma thú vậy, một thợ săn Thiên Giai có thể săn giết rất nhiều ma thú Cao Cấp để lấy ma hạch của chúng, nhưng muốn kiếm được một viên ma hạch cấp 4 của Thiên Giai yêu thú, thì độ khó tăng cao lên gấp hàng trăm lần. Bởi vì Thiên Giai ma thú mạnh hơn ma thú Cao Cấp rất nhiều lần. Vì vậy, giá trị của Thiên Phẩm dược tề là rất cao, thậm chí so với ma hạch của Thiên Giai ma thú còn cao hớn gấp vài lần. Đây chính là nhân trị, một thứ dù có quý đến đâu, không có mạng để mà dùng đến, liệu rằng nó còn có giá trị nữa hay sao?

Lại đi đảo quanh nơi này một vòng, Hồ Mị Nương từ trên tay Tiểu Nguyệt thu thập được rất nhiều dược liệu quý giá, trong đó thậm chí còn có mấy gốc cây linh thảo mà nàng còn chưa bao giờ thấy qua, bọn chúng hầu như đã hoàn toàn tuyệt tích ở bên ngoài. Thế nhưng tở trong này, có thể nói là mọc nhiều lên như nấm. Đương nhiên Trần Vũ đi theo ở phía sau, cũng có cái gọi là thu hoạch đầy túi. Chỉ là, bọn họ còn không có biết rằng, phiền phức bên ngoài đã tìm tới cửa.

“Ngươi nói chính là nơi này?” Lương Vĩnh Khang dùng ánh mắt như là độc xà nhìn về phía Lưu Hà Ôn.

“Vâng, thưa đại nhân! Bọn họ chính là đi vào trong này!” Lưu Hà Ôn dù biết rằng mình sẽ chết, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Lương Vĩnh Khang cả người liền muốn co rúm lại, răng của hắn không có đánh thành tiếng đã coi như là một điều may mắn rồi.

“Hừm, vậy thì ngươi dẫn đường đi!”

Mặc dù trước sức mạnh tuyệt đối, Lương Vĩnh Khang tin tưởng là mọi thứ âm mưu quỷ kế đều vô dụng, nhưng hắn làm người rất đa nghi, không biết bên trong có sắp đặt cạm bẫy gì không, như vậy liền để cho Lưu Hà Ôn đi trước là biện pháo ổn thỏa nhất. Lưu Hà Ôn đương nhiên là không dám trái lệnh một chút nào, thậm chí hắn còn ra vẻ như là một con thú nuôi mừng chủ, vui vẻ đi ở phía trước dẫn đường. Đi vào trong hang động, đi đến chỗ hố đất vẫn còn bị một tầng băng mỏng dán trên bề mặt, Lưu Hà Ôn mới quay sang nhìn Lương Vĩnh Khang lo lắng nói: “Đại nhân, bọn họ chính là từ cái chỗ này đi vào bên trong, lúc đó vì nhận được lệnh triệu tập của đại nhân, cho nên chúng thuộc hạ không có đi qua thăm dò!”

Lời nói của Lưu Hà Ôn mặc dù rất cẩn thận, thế nhưng sự tín nhiệm của Lương Vĩnh Khang đối với hắn đã hoàn toàn không còn lại một chút gì. Cho nên trước khi đi tới, Lương Vĩnh Khang còn cố tình nắm lấy cổ áo của Lưu Hà Ôn, đưa hắn xách đi theo.

“Ngươi tốt nhất là đừng có giở trò gì trước mặt ta, nếu không hậu quả ngươi tự mà gánh chịu!”

Nghe lời đe dọa này của Lương Vĩnh Khang, Lưu Hà Ôn đã toát ra mồ hôi hột, vội vàng gật đầu liên tục nói: “Xin đại nhân yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không lừa gạt đại nhân lời nào đâu!”

Lương Vĩnh Khang cũng không muốn nghe mấy lời nói nhảm của Lưu Hà Ôn, hắn trực tiếp đem Lưu Hà Ôn ném lên trên mặt băng, sau đó nhìn cái lỗ nhỏ trên vách đá khẽ nhíu mày. Mặc dù tầng băng này tương đối mỏng, thể nhưng không biết vì cái gì, Lưu Hà Ôn bị ném lên trên vẫn không phá vỡ được kết cấu của nó. Mà lúc này, Lương Vĩnh Khang đột nhiên đem trường kích trên tay vận chuyển một vòng, sau đó mở miệng ra quát lớn: “Phá cho ta!”

Một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ, đem toàn bộ phần băng trên mặt hố phá nát, Lưu Hà Ôn chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó cả người liền bị rớt xuống hố sâu. Mà lúc này, một trận rung động thật mạnh từ trên vách đá truyền lại, cả một mảng tường đá bị chấn động đến nứt toát ra ngoài, sau đó là vô số đá vụn rơi xuống đất, đem cái hố bên dưới chôn lấp lại. Lưu Hà Ôn cứ như vậy mà bị chôn sống ở chỗ này.

Lương Vĩnh Khang nhìn thấy kiệt tác của mình, cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của Lưu Hà Ôn. Hắn lại tiếp tục vận lực, muốn đem cái lỗ tròn trước mắt phá ra thêm một chút nữa. Dù sao hắn cũng là một vị đoàn trưởng cao cao tại thượng, làm sao có thể cúi đầu mà chui qua cái lỗ như thế này được. Cho nên, một trận âm thanh cuồng bạo lại tiếp tục vang lên, sau một lát, cái hố tròn ban đầu trên vách đá chỉ vừa đủ một người chui qua, lúc này đã bị phá to đến chừng năm sáu thước.

Rất hài lòng trước kiệt tác của mình, Lương Vĩnh Khang gật gật đầu mấy cái, sau đó mới chậm rãi bước qua bên kia. Lúc này, phía bên kia tường đá vẫn là một khoảng trống không tĩnh mịch, mặc dù không gian có chút rộng rãi và khô ráo hơn nhiều, nhưng xung quanh lại không có một bóng người nào cả. Hai đầu lông mày của hắn trở nên níu chặt, hắn rất muốn đi tới cái hố đất kia lôi Lưu Hà Ôn lên hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn cũng liền phải đi làm mấy việc nhàm chán như vậy.

Bắt đầu mở ra linh giác, cảm nhận được từng sợi ba động của không khí chung quanh, Lương Vĩnh Khang có thể dễ dàng tìm kiếm được vài sợi khí tức đã lưu lại ở chỗ này. Theo như trong cảm nhận của hắn, thì đám người này vừa rời đi không bao lâu, hơi ấm vẫn còn lưu lại bên trong. Nghĩ là bọn họ đã rời đi, Lương Vĩnh Khang không khỏi buồn bực muốn rời đi, thế nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được có thứ gì đó khác thường.

Đúng vậy, hắn cảm nhận được một cỗ không gian ba động, đây không phải là ba động của sinh vật, mà nó giống như một nguồn lực lượng nào đó, từ một chỗ không gian khác truyền đến nơi này.

“Là truyền tống trận?” Trong lòng vừa nghĩ đến đại danh từ này, hai mắt Lương Vĩnh Khang không ngừng sáng lên.

“Nơi này nếu như đã có không gian truyền tống trận, vậy chẳng phải nói, trong này còn có một cái không gian khác nữa hay sao? Chẳng lẽ, đây chính là Thần Tích?” Nghĩ đến đây, sự tham lam trong mắt của hắn không thể nào che dấu được.

Đúng vậy, cách đây chừng năm vạn năm về trước, Hằng Tinh đại lục là một chỗ cư trú của các vị Thần, cường giả có thể nói là đi lại như mây. Một vị cao thủ Thánh Cấp như hắn lúc đó chẳng qua cũng chỉ là một tên lính quèn dùng để coi thành mà thôi, trên đường Bán Thần đi đầy đất, tuyệt thế cường giả Thần Cấp cũng không phải là vật gì hiếm lạ. Thậm chí, Thần chân chính cũng tồn tại qua. Có thể nói, thời đại đó là một thời kỳ huy hoàng nhất của Hằng Tinh đại lục. Chỉ có điều, vật thịnh thì tất suy, không biết là nguyên nhân tại sao, đến một ngày toàn bộ cường giả trên đại lục đều bị biến mất. Sau đó trải qua mấy vạn năm, toàn bộ đại lục cũng chưa từng xuất hiện qua một vị cường giả Thần Cấp nào, mặc dù cường giả Bán Thần thời nào cũng có. Đây chính là một kỳ đại bí sử mà toàn bộ các đời cường giả trên Hằng Tinh đại lục đều không thể tìm ra.

Lại nói đến Thần Tích, cái này thì liên quan đến một thời lịch sử của các vị Thần, đúng vậy, là các vị Thần chân chính tồn tại trên đại lục. Nghe tục kể lại rằng, sau khi một vị Thần tọa hóa, thì linh hồn của bọn họ sẽ tiến vào luân hồi, mà thể xác lại biến thành Thần Tích, tích tụ vô số tinh hoa mà bọn họ đã dùng hàng trăm vạn năm để tu luyện. Người có được Thần Tích, không chỉ có thể nhận được tinh hoa đó, còn có thể kế tục được truyền thừa mà bọn họ giao phó, trở thành vị Thần nối nghiệp đời tiếp theo. Mặc dù đây chỉ là một lời tương truyền, thế nhưng lịch sử đã từng chứng minh, có người sau khi nhận được Thần Tích, liền một bước thăng thiên, đột phá qua vố số giới hạn, bước lên con đường đỉnh phong của đại lục. Thay vì nói đây là một trận kỳ tích, thì nói nó là Thần Tích cũng không ngoa một chút nào.

Vừa nghĩ đến việc có một ngày mình đem chân giẫm đạp lên trên đầu thiên hạ, khí thế oai phong lẫm liệt, trong lòng Lương Vĩnh Khang không nhịn mà muốn gào thét lên. Thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, Thần Tích cũng không phải là thứ có thể dễ dàng lấy được. Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn liền lắng xuống, đem ánh mắt chăm chú tìm kiếm nơi phát ra khí tức của không gian truyền tống trận.

Phía bên kia của truyền tống trận, bọn người Trần Vũ đều không hay biết là, ở một đầu bên kia có một tên hùng thần ác sát đang đợi bọn họ quay đầu trở ra. Mà lúc này, sau khi dẫn mọi người thu thập đầy túi, Tiểu Nguyệt lại dúi dúi cái đầu nhỏ của mình lên bộ ngực êm ái, dễ chịu của Hồ Mị Nương, liền nũng nịu nói: “Tỷ tỷ, ta sắp không thể duy trì được trạng thái hình người nữa rồi, đến lúc đó truyền tống trận sẽ bị đóng lại, ta không thể đưa mọi người ra bên ngoài được. Cho nên mọi người mau theo ta đi ra ngoài đi! Nhưng sau đó, tỷ tỷ phải mau tìm kiếm bảo vật để cho Nguyệt Nhi trưởng thành đó nha!”

Hồ Mị Nương thương yêu xoa xoa lên cái đầu của nàng, nói: “Đương nhiên rồi, ta lúc nào cũng đi tìm kiếm bảo vật giúp cho muội trở lại hình người bình thường đây!”

“Vậy thì tốt!” Tiểu Nguyệt gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó mới dắt tay Hồ Mị Nương, dẫn mọi người đi về phía một chỗ thân cây to.

Thì ra, cái truyền tống trận này được ẩn dấu sâu ở bên trong thân cây, mà truyền tống trận từ bên ngoài đi vào lại là một cái truyền tống trận đơn hướng khác. Còn vì sao lại rắc rối và phức tạp như vậy, thì chỉ có thể là do người lập ra cái Động Thiên Phúc Địa này có sở thích đặc biệt như thế.

Nói tóm lại là, sau một hồi thu hoạch đầy bát đầy bồn, liệu rằng nhóm người Trần Vũ có thể bình an trở ra ngoài được hay không? Xin mời mọi người hãy đón đọc phần tiếp theo nhé!



Lời của tác giả: Ở phía trên mình có nhắc đến các vị Thần, ở đây mình xin giải đáp đôi chút. Trên Hằng Tinh đại lục, vào thuở sơ khai không có Bán Thần, cũng như Thần Cấp cường giả, mà bọn họ được gọi là Hư Thần và Á Thần. Chỉnh vì vậy, các vị Thần cũng chính là Thần Minh từ Thần Giới hạ phàm xuống, đem nhân loại và các loài sinh vật trên đại lục nuôi nhốt. Còn các bạn nào muốn hiểu rõ hơn về những chuyện này thì mời đón đọc đến hồi sau nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.