Hệ Thống: Tổ Tiếp Nhận Thế Thân Bi Kịch Phát Sinh Phía Trước

Chương 7: Chương 7




"Cạch!" Cánh cửa sắt mở ra, một người đàn ông mặc đồ vest, thân hình cao gầy, tướng mạo nho nhã nói:

"Bố về rồi đây."

"Ah~ bố đã về rồi đó ạ." Một cô gái tầm mười sáu tuổi, cột tóc đuôi ngựa, vẻ mặt xinh xắn mặc tạp dề từ phòng bếp chạy ra ra, sau đó vô cùng tự nhiên nhận lấy túi công văn từ trong tay ông để lên kệ tủ.

"Ma mau tắm rửa. Hôm nay bác Hatake đi câu ở hồ Hasu được rất nhiều cá, bác ấy biết bố rất thích ăn cá nên đã đưa con một con cá to bằng chừng này nè."

Vừa nói, Kazu vừa khua khoắng hai tay ước lượng cho bố của mình biết.

"Vậy sao?! Ngày mai con nhớ cầm chai rượu Sake bố để trong tủ qua cho bác Hatake rồi thay bố cảm ơn bác ấy."

Đưa tay vỗ vỗ đầu con gái, ông cười cười căn dặn.

"Vâng. Bố đi tắm đi ạ. Con kêu em gái ra ăn cơm đây."

Nói xong, Kazu tung tăng chạy vào phòng ngủ. Chiếc váy xếp ly ngắn ngủi đung đưa theo từng nhịp chân của cô, quần lót ren màu trắng như ẩn như hiện.

Mẹ của Kazu mất khi em cô vừa mới được ba tuổi, căn bệnh hở van tim khiến thể xác và tinh thần của bà ngày càng hao mòn, không khí gia đình của cô cũng ngày một trầm trọng theo căn bệnh của bà. Ruốc cuộc, bà cũng không chống cự lại được với bệnh tật mà rời bỏ ba bố con của cô mãi mãi.

Nỗi đau buồn ngập tràn trong tim, ba bố con của Kazu đã khóc rất nhiều, có một thời gian, bố của cô chỉ biết chìm đắm trong men rượu. Khi đã sấy, bố chỉ biết ôm hai chị em cô vào lòng rồi khóc. Ông ấy thật sự rất yêu mẹ của chúng tôi. May mắn, thời gian trôi qua khiến ông không còn ủ rũ vy chán chường nữa, ông đã trở lại là một người bố ôn hòa và dịu dàng với con gái như trước.

"Bố lại uống rượu nữa sao?" Đang rửa chén trong bếp, Kazu nhìn thấy bố mình lại mở tủ lấy thêm một chai rượu nữa thì không nhịn được phồng má.

"Chỉ một chai này nữa thôi con gái." Đi lại xoa xoa đầu cô, ánh mắt ông vì men rượu mà càng trở nên thâm thúy, nhìn vào khuôn mặt của Kazu, ông nhịn không được cảm thán:

"Kazu đúng là càng lớn càng giống mẹ con."

"Ấy, bố lại nói lảng sang chuyện khác rồi. Không được, con phải ngồi canh bố, không để bố lén giấu con uống thêm vài chai rượu nữa." Tháo găng tay rửa chén ra, Kazu kéo cánh tay ông ngồi xuống nệm, bản thân cũng gập đùi ngồi xuống đối diện ông, đôi mắt to linh động chứa vẻ kiên quyết nhìn chằm chằm ông.

"Thôi nào con gái. Mau trở lại rửa chén đi. Bố hứa đây sẽ là một chai cuối cùng."

"Không được. Con không đi."

"Chậc. Con gái của ta thật là bướng bỉnh."

Cười nhẹ một tiếng, ông cũng không khuyên Kazu nữa mà bắt đầu rót rượu vào ly rồi uống cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.