Tại một Đại Lục nào đó trên Thiên Tinh Cầu.
“Công Chúa, người mau chạy đi!”,một đám người mặc trang phục có vẻ là binh lính, cử chỉ có phần hấp tấp nói với một thiếu nữ xinh đẹp.
“Không, ta không đi đâu cả, tất cả các ngươi theo ta đến chỗ phụ thân”, nói rồi vị thiếu nữ ấy bước đi về phía đang có tiếng đánh nhau phía trước, đám người ở phía sau thấy vậy cũng đi theo.
Một Nơi Khác.
Trong một cung điện nguy nga lộng lẫy, hiện có hai nhóm người đang đánh nhau, một bên là một nhóm người rất giống con người, chỉ khác là bọn họ có một đôi cánh màu trắng, đôi cánh tựa như cánh của Thiên Thần, và một nhóm người khác có đôi cánh màu đen, tựa như cánh của loài Dơi.
“Nghiệt tử, ngươi dám cấu kết Dực tộc hãm hại ta!” một vị trung niên cả cơ thể đầy rẫy những vết thương, một tay cầm kiếm dính đầy máu, chĩa mũi kiếm về phía một nam tử mặc trang phục đen với đôi cánh trắng, khuôn mặt giận giữ hét lớn.
“Cũng do người thôi, ai bảo người không truyền ngôi vị Thái Tử cho ta, mà lại truyền cho hắn!”,tên nam tử ấy hướng về một thanh niên khác mặc trang phục màu trắng nhuốm đầy máu, đang bị thương nặng ở gần tên trung niên kia nói, xen lẫn vào đó là ghen ghét và vài tia sát khí.
“Đồ độc ác, ngươi dám cấu kết với Dực tộc hãm hại chúng ta, Thiên tộc chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” một thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy, tuổi chừng 20, với trên cơ thể cũng là vô số vết thương, hướng về phía tên kia mắng.
“Haha,Đại Công Chúa à, do các người ép ta thôi, làm sao nào, hay các ngươi đầu hàng đi, ta tha cho các ngươi.” tên nam tử áo bào đen nở nụ cười độc ác.
“Nghiệt Tử, ngươi sẽ chết không được toàn thây đâu!” tên trung niên kia tiếp tục hướng phía hắn mắng.
“Hắc hắc, thế ngươi làm gì được hắn, Thiên tộc của các ngươi đến đây là chấm dứt rồi!” một tên có đôi cánh dơi màu đen, bước ra nở nụ cười khinh bỉ.
Liền lúc đó, vị thiếu nữ lúc trước cùng một nhóm người tiến đến.
“Phụ Thân, ca ca, tỷ tỷ, mọi người không sao chứ?”,vị thiếu nữ ấy tiến đến kiểm tra thương tích, lo lắng hỏi thăm mấy người họ, xong quay qua tên nam tử áo bào đen nói.
“Đại ca, ngươi đang làm gì vậy?, mau dừng lại đi!” từ ánh mắt thiếu nữ ấy, từ từ có vài giọt diễm lệ rơi xuống.
“Đến đúng lúc lắm Ngũ Công Chúa à, nàng ta là Ngũ Công Chúa, người được Tiên Thần của Thiên tộc ban cho sức mạnh và quyền lực của Thiên tộc, hiện tại sức mạnh của nàng đang bị phong ấn, cách mở phong ấn là tìm một Phu Quân cho nàng, ngươi có thể để cho Thái Tử Dực tộc lấy nàng ta, như thế Dực tộc vừa mạnh, vừa có được cả Thiên tộc.” Tên nam tử áo bào đen kia, hướng về một tên Dực tộc phía sau nói rõ, khuôn mặt còn hiện lên một tia hào hứng.
Tên trung niên bên Thiên tộc kia nghe thấy những lời này liền giật mình, điều này chỉ có hắn, phu nhân hắn, Đại Công Chúa, Ngũ Công Chúa và Quốc Sư của hắn biết thôi mà, tại sao tên kia lại biết, chả nhẽ Quốc Sư đã phản bội hắn, hàn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, liền bất ngờ lấy ra một tấm phù màu đỏ.
“Ngọc Nhi đây là Truyền Tống Thần Phù, mau đưa Uyển Nhi rời khỏi đây, Uyển Nhi còn thì Thiên tộc còn, mau đi.” Tên trung niên kia quăng tấm phù kia cho Đại Công Chúa.
Đại Công Chúa cũng biết những lời nói kia là ý gì, liền lao đến ôm lấy Ngũ Công Chúa sau đó bóp nát tấm Phù.
“Không, Phụ Thân,...” Ngũ Công Chúa giật mình hét lớn.
Tên nam tử áo bào đen cũng biết đấy là vật gì, định lao lên ngăn lại, nhưng do không lường trước được điều này nên chậm một bước, hắn giận dữ, không ngờ tên này lại có Truyền Tống Thần Phù.
“Bắt tất cả bọn chúng,giam lại cho ta, ta không tin cô ta không trở về để cứu họ”
Truyền Tống Thần Phù, một loại Phù chú siêu hiếm, phẩm chất Thần cấp, dùng để truyền tống người hoặc vật đến một nơi không thể biết được, đây là tấm Thần Phù cuối cùng của cả Thiên Tinh Cầu không ai biết người làm ra nó là ai.
- --------------------------------------------------------------
( Thế éo nào ta lại tạo ra một cái tình tiết khác nữa trời, viết rồi mới giật mình, thế đến khi nào bộ truyện này mới kết thúc đây, hazz)
- -------------------------------------------------------------
Huyền Thanh Đại Lục, Nam Việt Quốc, cách Nam Việt Thành 15 dặm về phía tây.
Từ trong hư không liền xuất hiện hai người, là hai thiếu nữ với hai đôi cánh màu trắng sau lưng, trong đó có một thiếu nữ thương tích đầy mình.
“Tỷ Tỷ, ta muốn trở về cứu Phụ Thân!” thiếu nữ nhỏ tuổi hơn đang băng bó vết thương cho thiếu nữ kia nói, trên khuôn mặt đầy nước mắt.
“Muội yên tâm, bọn chúng không bắt được muội thì mọi người chắc không sau đâu!” vị thiếu nữ bị thương kia khuôn mặt có phần trắng bệch, nhưng cố tỏ ra vui vẻ.
“Muội có biết đây là đâu không?” vị thiếu nữ lớn tuổi kia sau khi được băng bó vết thương nhìn xung quanh.
“Muội không biết, nhưng ở đây linh khí có phần thấp hơn ở chỗ chúng ta!” vị thiếu nữ nhỏ tuổi kia, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn xung quanh.
“Ta nghe phụ thân từng nói, có rất nhiều Đại Lục ở bên ngoài, chắc có lẽ chúng ta đến Đại Lục khác rồi” thiếu nữ kia tỏ vẻ suy nghĩ về việc gì đấy.
===============================
Nam Việt Thành, Liễu gia.
Khải Minh đang trong phòng, nhắm mắt xem xét mấy cái Huyết Mạch thì bất chợt suy nghĩ.
“Ta có cảm giác,ta sắp bị lôi vô chuyện gì rồi, mẹ kiếp nó, để ta yên bình vui chơi cho hết kiếp này méo được hay sao ấy!”
Khải Minh đang suy nghĩ về vấn đề nhân sinh, thì tiếng Hệ Thống lại vang lên.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, trứng thần bí đã nở, mong ký chủ kiểm tra!”
Khải Minh sực nhớ rằng mình có một quả trứng mà Hệ Thống lúc trước tặng mà, hắn liền lập tức xem thông tin.
Tên: Chưa có
Chủng Tộc: Thiên Thần ( Thần Thú)
Tu Vi: Bán Thánh Thú ( Còn tiến hóa)
Hệ Nguyên Tố: Hoả Hệ
Thông tin thêm: Một ngày ba viên Linh Thạch Cực Phẩm, không cho ăn, nó sẽ nướng chủ nhân nó.
Khải Minh thắc mắc, cái éo gì thế, không cho ăn nó nướng chủ nhân, có cần khủng bố thế không.
Dẹp đi thông tin, Khải Minh liền lập tức vào không gian sủng vật kiểm tra, vào trong hắn thấy một vật màu đen nằm ở phía xa, lại gần hắn phát hiện, lại là một con Pegasus, nhưng nó có màu đen, cánh cũng màu đen, giống hệt như tiểu Phong, chỉ khác là nó màu đen.
“Vậy ngươi tên là,..... màu đen,... màu đen à,.... ngươi tên Tiểu Hắc nhé!” Khải Minh suy nghĩ một hồi liền đặt tên cho nó, chỉ thấy tiểu Hắc tỏ vẻ vui mừng với hắn, Khải Minh nhớ đến thông tin thêm từ tiểu Hắc, hắn lập tức lấy ra gần 1000 Linh Thạch Cực Phẩm để lại, còn hắn đi ra ngoài, ta không muốn bị một Bán Thánh Thú nướng a, Khải Minh khóc thầm, lại một tên Đại Phá Sản đến nữa rồi.
Khải Minh trở ra phòng, còn một ngày nữa sẽ đến Đại Hội Đan Sư, hắn rời khỏi phòng, cùng Dương Như Ý và Zed, tiểu Phong ra phố đi dạo.
Ra phố, hắn thấy nơi đây bắt đầu nhộn nhịp, đông đúc hơn hôm qua, đi một lúc Khải Minh kinh ngạc.
Điều làm hắn kinh ngạc, là hắn phát hiện hai thiếu nữ đang đi toả ra một khí thế rất mạnh mẽ, hắn xem thông tin thì mém chút té ngã.
Tên: Thiên Linh Ngọc
Tuổi: 20
Tu vi: Thuế Phàm Cảnh Nhị Tầng.
Tên: Thiên Ngọc Uyển
Tuổi: 16
Tu vi: Kim Đan Cảnh Tứ Tầng.
Khải Minh trong lòng hốt hoảng, tuy thiên tài tuổi nhỏ tu vi cao là chuyện bình thường, nhưng hai người này quá yêu nghiệt rồi,...... bất ngờ Khải Minh nãy ra một ý nghĩ, có khi nào hai người này từ Đại Lục khác đến không, Hệ Thống đã từng nói ở đại lục khác, Thiên Nhân Cảnh chạy đầy đường mà.
Nhưng Khải Minh lại có một suy nghĩ khác nữa, hai nàng nếu là đến từ Đại Lục khác, thế tại sao lại đến đây, nơi linh khí thấp thế này, mà ở đây cũng chả có vật gì đáng giá, họ đến đây có mưu đồ gì, hoặc là bọn họ bị truy giết, Khải Minh bất chợt đề phòng hai người này.
Hai thiếu nữ kia, bất chợt phát hiện Khải Minh nhìn mình, lúc đầu Linh Ngọc tỏ vẻ đắc ý, các nàng xinh đẹp như thế, người khác nhìn là chuyện bình thường mà, nhưng một lát sau, ánh mắt của Khải Minh bất chợt có phần đề phòng xen lẫn vài tia sát khí, nàng bất ngờ, chả nhẽ hắn phát hiện ra điều gì từ các nàng sau, nàng cũng xem thử tu vi của Khải Minh nhưng nhìn không thấu, làm nàng càng thêm tò mò hơn.
Nàng toan định đi tới chỗ Khải Minh, thì bất chợt Khải Minh dẫn đám người rời khỏi, làm nàng có vài phần kỳ lạ, nhất định là hắn biết điều gì đó ở hai nàng.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
^~^ ^~^ ^~^