Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 425: Chương 425: 8074




Trước mặt chợt hiện ra tia sáng chói mắt. Đợi khi Huyết Minh định thần lại, liền phát hiện khung cảnh trước mắt đã biến đổi. Thông qua vách tường trong suốt, hắn có thể nhìn thấy bên ngoài là một mảnh tinh không lấp lánh sao trời.

Dưới chân là một tấm sắt thật dày, đạp ở phía trên liền nghe thấy được tiếng “lổn cổn” vô cùng vang dội, tựa như vó ngựa chạy qua. Phía trước lại là một mảnh kiến trúc phủ sương mù, giơ tay không thấy năm ngón.

Huyết Minh thử gọi hệ thống, nhưng lại không có hồi âm. Xem ra hệ thống đã rơi vào ngủ say, góp nhặt năng lượng.

Lúc này, từ trong mớ kiến trúc kia cũng đi ra một người. Đối phương tựa như một đám hắc vụ, ngoại trừ có hình thể giống con người ra. Thì không nhìn rõ được ngũ quan hay giới tính của nó.

Nó đi thẳng về phía Huyết Minh, trong tay cầm một vật tương tự với roi sắt. Âm thanh lạnh lẽo như máy móc, không chút cảm tình:“Phạm nhân số 8074 mời đi theo ta.”

“............” Nghe thấy số hiệu của mình, Huyết Minh liền không khỏi trầm mặc. Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, nhất định là con hàng Lăng Phàm kia cố ý rồi.

( 8074: 把你气死: Bǎ nǐ qì sǐ: để ngươi tức điên.)

Huyết Minh đi theo sau lưng hắc nhân. Bị bắt thay vào một bộ trung y đen ngắn tay. Lưng áo lại được hắc nhân dùng thuật pháp ghi lên số hiệu. Ngoại trừ không gian hệ thống vẫn còn tồn tại ra, thì tất cả vật phẩm trên người Huyết Minh đều bị buộc bỏ lại. Ngay cả giày cũng không được mang, trực tiếp đi chân trần vào.

Một khắc vượt qua không gian môn, bước vào trong dãy kiến trúc mờ ảo kia. Linh lực, tu vi trên người Huyết Minh đều triệt để bị phong cấm, không tài nào vận dụng được. Phảng phất như biến về thành người bình thường. Theo Huyết Minh suy đoán, đây rất có thể là do trận pháp của nơi này gây ra để hạn chế thực lực của tù nhân.

Trong sương mù, Huyết Minh giống như lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một tòa thiết tháp xông phá thương khung, cao vút trong tinh không. Bên ngoài điêu khắc từng đầu ngạ quỷ giương nanh múa vuốt, sinh động như thật.

Chỉ thấy, hắc nhân bắt đầu huơ tay múa chân, làm ra pháp ngữ gì đó. Kế tiếp, trước mặt nó liền xuất hiện chín tấm lệnh bài màu đen treo lơ lửng trong không trung, ghi số thứ tự từ 1-9. Trong đó, chỉ có tấm lệnh bài thứ 5 là toả ra hồng quang nhàn nhạt. Không ngoài dự liệu, hắc nhân liền nắm lấy tấm lệnh bài phát sáng này, ghì xuống.

Ngay sau đó, Huyết Minh chỉ cảm thấy một luồng hào quang xông thẳng vào não hải. Đợi khi thị giác bình phục lại, hắn mới phát hiện, khung cảnh trước mặt đã biến đổi. Trở thành một dãy hành lang, xung quanh xen kẽ từng gian, từng gian ngục giam.

“Đi theo ta.” Hắc nhân lãnh đạm nói, liền bắt đầu dẫn đường đi trước.

Thấy thế, Huyết Minh cũng lập tức nâng lên chân nhỏ, đuổi theo phía sau. Vừa đi, hắn còn vừa quan sát nơi này. Chỉ thấy, mỗi phòng giam thường sẽ nhốt khoảng 4, 5 tù phạm. Hoàn cảnh có ẩm mốc, có sạch sẽ. Thậm chí, còn có không ít phòng giam trang trí so đỉnh cấp khách điếm còn phải sa hoa hơn.

Không giống với lần trước dạo ngục giam ở Vương cung. Lần này, Huyết Minh là đi qua hành lang trong im lặng. Đám tù nhân trong ngục đều không nói một lời, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ

Bọn chúng có già, có trẻ, đều dùng ánh mắt nham hiểm, tham lam nhìn xem Huyết Minh. Tựa như một đám thú dữ đang quan sát con mồi. Khí tức nguy hiểm trong không khí giống như có thể ngưng kết thành thực chất.

Đi hơn nửa khắc, Huyết Minh mới đi tới “nơi tạm trú” trong một khoảng thời gian tương lai của mình. Đi ở đằng trước, hắc nhân liền dừng lại, hướng vào trong song sắt hô:“Tù nhân phòng giam 5121, các ngươi có tù hữu mới đây.”

Hắc nhân nói xong, liền mở ra cửa sắt nặng trịch, thả Huyết Minh tiến vào. Sau đó, cũng không khóa cửa, nó liền xoay lưng rời khỏi.

Vừa bước vào gian phòng, Huyết Minh liền lập tức thu nhận được ba ánh mắt tìm tòi từ ba góc riêng biệt phóng tới. Cũng không yếu thế, Huyết Minh liền lập tức đưa mắt trừng trở về.

“Tiểu đệ đệ, mới đến?” Người nói là một nam nhân gầy yếu như cây trúc, gương mặt hốc hác, mang theo khí chất văn nhân, giống như là con mọt sách nhiều năm.

Biết rõ bản thân mới đến, mặc dù không thể biểu lộ quá lớn lối, nhưng Huyết Minh cũng sẽ không chịu nhượng bộ quá mức. Vì thế, hắn liền không chút sợ hãi đáp:“Đúng a. Còn cần các vị ca ca chỉ giáo thêm.”

Kế tiếp, Huyết Minh liền bắt đầu làm quen với ba cái tù hữu trong “nơi tạm trú mới” của mình.

Nam tử gầy gò khi nãy tên là Công Tôn Lưu, được những người khác xưng là lão Lưu. Trước khi vào Thiên Khải tháp, đã từng lấy nho đạo thành thánh, được xưng tụng là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Chỉ là, do trong lúc say rượu viết ra một bài thơ khinh nhờn một vị Thần nữ, gã liền bị tống vào đây, phạt mười vạn năm.

Một nam nhân khác nhìn xem có phần nhỏ gầy, nhưng lại tặc mi thử nhãn, khiến người ta có một loại phi thường âm hiểm liền gọi là Hắc Phong. Nghe nói trước kia từng là thần thâu nổi danh thiên hạ. Nhưng trong một lần vào trộm tàng bảo đồ của một vị Thánh địa chi chủ, gã liền bị đối phương bắt lấy. Nhận lấy hình phạt năm ngàn năm.

Kế tiếp, liền là một hán tử vai rộng như hùng, râu quai nón rậm rạp. Hắn ta là Đả Hổ, trước kia từng làm lính đánh thuê trong dong binh đoàn. Bởi vì phát cuồng mà giết mấy mươi tòa thành trì, nên mới bị bắt đến đây. Nghe nói là phán tù chung thân.

Đương nhiên, đó cũng là do bọn họ tự nói. Về phần có thật hay không, cũng không có người có thể chứng thực được.

Lúc này, sau khi từng người một kể xong cố sự của mình. Hắc Phong liền xoay chuyển tròng mắt, chuyển sang hỏi Huyết Minh:“Tiểu Minh, chúng ta đều đã nói xong rồi a. Đến phiên đệ, vì sao lại bị bắt vào đây, hơn nữa bị giam giữ bao nhiêu năm?”

“Cũng không nhiều lắm...Giống như Đả Hổ vậy, là tù không thời hạn a. Về phần lý do? Có lẽ là giết vài người gì đó đi.” Huyết Minh lập lờ nước đôi nói. Khiến người ta không phân ra sâu cạn.

Không mấy vừa lòng với đáp án này của Huyết Minh, Công Tôn Lưu liền nhíu mày. Hỏi thêm:“Giết vài người là bao nhiêu người a?”

Không chỉ riêng Công Tôn Lưu, hai người khác cũng đều có cùng nghi hoặc như vậy. Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Huyết Minh cũng không hoảng loạn, vô cùng ngây ngô nghiêng đầu, giống như đang suy tư. Một lúc lâu sau, mi tâm của hắn mới giãn ra, ngọt ngào cười, nãi thanh nãi khí nói.

“Nếu ta có thể đếm được bản thân đã giết bao nhiêu người, thì ta sẽ bị phán chung thân nhốt vào đây sao?”

Huyết Minh nói cũng là lời thật lòng. Dù sao, số người hắn từng giết thật sự là nhiều lắm. Căn bản không thể phải đồ thành, đồ quốc có thể so sánh. Mà chỉ được tính bằng diệt thế.

Thi thể của bọn họ đều có thể đắp mấy vòng quanh Thương Lang đại lục.

**A Minh đây có gọi là đang trang bức không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.