Nghe thấy Vân Hinh nói ở đây có mỹ nữ, ánh mắt của Hoa Trì liền lập tức sáng lên. Dù sao, hắn cũng không tin, Vân Hinh lại dám cả gan lừa gạt hắn. Vì thế, nở nụ cười hắc hắc, hắn liền phất tay phân phó Lưu Chấn:“Triệt Sinh Thủ, ngươi đem bọn chúng bắt lấy cho ta. Nam giết, nữ trói lại là được. Nếu không phải vạn nhất thì đừng làm các nàng đau.”
Mà lúc này, gương mặt của Y Trân cùng Lãnh Kỳ cũng đều lập tức lạnh lại. Cứu vật vật trả ơn, cứu nhơn nhơn trả oán, quả nhiên cũng không phải là nói ngoa a. Bọn họ vạn vạn đều không nghĩ tới, hai cái nữ nhân nhà họ Vân này cư nhiên lại tâm ngoan thủ lạt đến như vậy.
Lệnh của Hoa Trì vừa dứt, Lưu Chấn liền lập tức nhanh chóng huy động đại chưởng, đánh về phía ba người Lãnh Hàn. Thế nhưng, ngay khi trảo thủ của gã sắp bắt được Lãnh Kỳ thì “keng” một tiếng, thiết kiếm của Lãnh Hàn liền lập tức đâm về phía gã. Khiến cho gã không thể không thu hồi tay, dùng đao đón đỡ.
Ánh lửa chợt lóe mà qua, khi Vệ Minh kiếm của Lãnh Hàn va vào trên thanh đại đao của Lưu Chấn thì âm thanh “ken két” cũng liên tục vang lên. “Rắc”, chỉ thấy trên thanh đại đao của Lưu Chấn bỗng dưng lại hiện lên từng vết rạn nứt gãy vỡ. Theo sau đó, thanh đại bản đao này cứ thế liền gãy làm hai nửa.
Vệ Minh kiếm của Lãnh Hàn cũng liền thuận thế đâm thẳng về trước. Trong giây phút kinh ngạc chợt qua, Lưu Chấn vội vàng né tránh thiết kiếm. Thế nhưng, cánh tay phải của gã cũng không may mắn đến vậy mà bị Vệ Minh kiếm đâm trúng.
Nhìn lấy thanh đao bị chém thành hai nửa trong tay mình, Lưu Chấn chỉ cảm thấy một trận khó tin chạy lên đại não. Làm sao có thể? Phải biết, thanh đại đao này của gã, chính là vũ khí Địa cấp a. Mặc dù chỉ là hạ phẩm nhưng cũng không thể xem như bùn đất như vậy được, nói gãy liền gãy.
Nhưng là, trong khi Lưu Chấn rơi vào trong vô vàn tự hỏi thì Y Trân bỗng dưng lại động. Cơ thể lóe lên, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hoa Trì. Đưa tay liền nắm lấy cổ áo của Hoa Trì, đem hắn lôi ngược về phía sau. Chủy thủ trong tay áo của nàng cũng xuất hiện, kề lên trên cổ của hắn. Một tay khác lại vòng qua người hắn, đem hắn áp chế lại.
“Leng keng, leng keng”
Nhìn thấy dị biến nổi lên, đám thị vệ xung quanh khách điếm lập tức ùa vào trong đại sảnh. Trường kiếm đeo bên hông bọn họ cũng đều được lấy ra, ánh sáng lạnh lẽo cùng ba người Lãnh Hàn hình thành thế giằng co với nhau.
“Y Trân, ngươi còn không mau buông tay chịu trói? Nếu ngươi dám làm tổn thương Hoa thiếu, ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây...” Vỗ bàn một cái, Vân Ninh liền lập tức chỉ tay về phía Y Trân quát lớn. Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là không biết điều mà. Cư nhiên lại còn dám phản kháng.
Thế nhưng, lúc này, Lãnh Kỳ cũng là rút ra trường kiếm mà đem Y Trân bảo vệ ở sau lưng mình. Hàn khí từ trên thân kiếm cũng cùng Vân Ninh mặt đối mặt, khiến cho nàng không thể không lùi về sau vài bước. Bị khí thế của Lãnh Kỳ ép lùi.
Liếc nhìn đám thị vệ đối diện, Y Trân liền trầm giọng nói ra:“Tất cả bỏ vũ khí xuống, nếu không, ta liền giết chết hắn.”
Vừa nói, chủy thủ trên tay nàng cũng liền cùng cổ của Hoa Trì thu hẹp lại khoảng cách. Đem hắn dọa đến mồ hôi lạnh đầy đầu, vô cùng sợ hãi mà oa oa kêu to. Tràn đầy phẫn nộ mà quát lớn một tiếng.
“Đám ngu ngốc các ngươi, mau bỏ vũ khí xuống cho ta. Mau lên...”
Nghe thấy mệnh lệnh này, đám thị vệ không khỏi hai mặt nhìn nhau. Sau đó lại liếc nhìn Vân Ninh, muốn dò hỏi ý kiến của nàng. Cuối cùng, sau giây phút suy nghĩ, Vân Ninh cũng là gật đầu đồng ý, để tất cả bọn họ buông xuống vũ khí trong tay.
Lúc này, nhân lúc mọi sự chú ý đều rơi vào trên người Hoa Trì. Lưu Chấn mới dần dần di chuyển bước chân, bàn tay được giấu sau lưng gã cũng âm thầm vận động linh khí. Chờ đợi một thời cơ thích hợp liền sẽ xuất chiêu.
Thế nhưng, một vệt lam mang lại nhanh chóng hiện ra trước mắt của Lưu Chấn. Chỉ thấy Lãnh Hàn là đang cầm trong tay Vệ Minh kiếm chắn ngang trước mặt gã. Thủy nguyên tố cũng không ngừng lượn lờ quanh thân kiếm, tỏa ra từng đợt lãnh mang khiến bước chân của gã không khỏi khựng lại.
“Triệt Sinh Thủ, ngươi tốt nhất không nên vọng động, nếu không, kết quả ngươi sẽ tự biết.” Nhìn thấy việc này, chủy thủ trong tay Y Trân liền ở trên cổ của Hoa Trì vẽ lên một đường vết máu. Âm thanh đe doạ của nàng cũng theo đó vang lên.
Trên cổ truyền tới đau nhức, Hoa Trì liền sợ đến mất mật mà vội vàng hô lên. Trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Chấn:“Lưu Chấn, ngươi không được đến gần đây!”
Mệnh lệnh của Hoa Trì đã buông xuống, Lưu Chấn cũng không thể không nghe. Bước chân của gã quả nhiên dừng lại, bàn tay đang tụ lực kia cũng theo đó rũ xuống. Nhưng ánh mắt gã vẫn lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của đám người bọn họ.
Lúc này, ba người, lấy Y Trân làm trung tâm, đã bắt đầu di chuyển từng bước một về hướng cửa lớn của quán trọ. Nơi bọn họ đặt chân tới, đám thị vệ xung quanh cũng đều nhanh chóng tản ra, nhường đường cho bọn họ.
Vân Ninh cùng Vân Hinh cũng là cùng đám người vòng ra phía sau, cùng bọn họ gặp thoáng qua. Mắt thấy ba người sắp đặt chân ra khỏi cửa lớn thì Lưu Chấn bỗng dưng lại động. Mảnh lưỡi đao bị gãy ban nãy đã bị gã nắm ở trong tay. Dùng làm ám khí, bay về phía Y Trân.
**Cảm ơn bạn Aksky đã đẩy KP cho ta nhé. Ngày mai sẽ bạo chương nha.
**Bởi vì hôm nay có mẹ ghé thăm nên ta sẽ không bạo chương được.
**Sẵn đính chính một chút, ta là NỮ, là NỮ. ( Mấy bạn nào từ đầu tới giờ đọc không sao, thấy ta là nữ lại chê này chê nọ, nói này nói nọ là ta vả cho không trược phát nào nhé!)