Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 420: Chương 420: Bi ai




**Lần T3 nhắc lại, ta là Nữ! Các ngươi đừng hỏi nữa a. Khiến ta cứ có cảm giác các ngươi đang nghi ngờ giới tính của ta vậy. Ta là nữ Thẳng, là hủ nữ, và đồng thời là sắc nữ.

**Nếu ai còn nghi ngờ thì có thể add FB ta, ta call cho nghe, xem thử là nam hay nữ.

Thì ra là thế, chả trách vì sao Tiếu Thương Thiên luôn như có như không nhằm vào hắn. Đôi khi lại âm dương quái khí, nói ra vài câu nói ẩn chứa ý tứ không rõ. Hơn nữa, mỗi khi hắn nói dối, hắn ta đều sẽ tức tối...

Bởi vì trước kia, Tiếu Thương Thiên đã quen biết hắn rất lâu rất lâu.

Nhìn thấy Huyết Minh im lặng, không chịu đáp lời mình, Tiếu Thương Thiên liền không vui, lạnh lùng nói tiếp:“A Minh, cố hữu nhiều năm gặp lại, ngươi chẳng lẽ không có gì muốn nói với ta hay sao?”

“Mười vạn năm, ta giúp ngươi nuôi đầu chó săn này cũng rất là khổ cực a. Biết bao nhiêu thiên tài địa bảo đều dồn vào trên người nó, đem tu vi của nó cưỡng ép tăng tới Tiên Đế cảnh, để nó kéo dài hơi tàn đến hiện tại cũng rất là không dễ a.”

Tiếu Thương Thiên không nói thì thôi, càng nói, lại càng khiến Huyết Minh giận dữ. Lý do? Triết Mệnh cho dù là chó đi nữa, cũng là con chó mà hắn nuôi, từ khi nào đến phiên hắn ta dạy dỗ?

Hơn nữa, mặc dù đã đoán trước, nhưng Huyết Minh cũng không thể ngờ được, bản thân đã “chết” hơn 10 vạn năm. Lại xem bộ dạng này của Triết Mệnh. Bị tra tấn 10 vạn năm, y rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì chỉ để đợi đến giờ phút này nói ra sự thật với hắn?

Phát hiện Huyết Minh chỉ mang theo ánh mắt bất đắc dĩ và thương cảm quan sát Triết Mệnh. Một cỗ uất khí liền xông lên, khiến Tiếu Thương Thiên không giữ được bình tĩnh nữa, bắt đầu bộc phát:“Ngươi thương xót hắn? Vậy thì ai đến thương xót ta a!”

Vừa nói, Tiếu Thương Thiên lại vừa đem mặt nạ gỡ xuống. Lộ ra gương mặt chằn chịt vết sẹo, tựa như vô số con rết đang chen chúc vào cùng một chỗ, trông mà rợn người. Căn bản là không thể tưởng tượng nổi, gương mặt này trước kia đã từng tuấn lãng dường nào.

“Tổng cộng mười hai vết sẹo, hắn ta dùng đao hơ qua lửa, từng dao từng dao một gạch lên mặt của ta.”

“Bởi vì bị hắn ta rót độc dược, giọng nói của ta liền vĩnh viễn bị hủy đi. Mười vạn năm...tất cả mọi thứ khi vào miệng của ta, đều trở nên nhạt nhẽo vô vị như nhai sáp. Vị giác cũng triệt để phá hủy.”

“Ta biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện tại, tất cả cũng đều nhờ hắn ta ban cho! Chẳng lẽ ta không nên trả thù sao? Không nên lấy đạo của người trả lại cho người sao?”

Gương mặt Tiếu Thương Thiên vặn vẹo dữ tợn, khô khốc gào lên. Thế nhưng, Huyết Minh không hề dao động nửa phần, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, bình tĩnh đến lạ:“Cho nên?”

Triết Mệnh là chó của hắn, dù có cắn loạn đi nữa thì vẫn là chó của hắn. Không bênh vực y, chẳng lẽ lại đi bênh vực hắn ta?

“Ha, cho nên?” Bộ dạng dửng dưng này của Huyết Minh, đã triệt để phá vỡ sợi dây bình tĩnh cuối cùng của Tiếu Thương Thiên. Hắn cười khẩy một tiếng, cũng không biết là muốn chế giễu Huyết Minh, hay đang tự giễu chính mình:“Mười vạn năm...Thứ ta chờ được cũng chỉ là hai chữ này của ngươi...”

“Chẳng lẽ thời gian qua, ngươi chưa từng cảm thấy hối hận hay áy náy hay sao?”

“Hối hận? Ta đúng là có chút a. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, thì khi đó ở trước cửa Cao phủ...” Huyết Minh bất động thanh sắc nói, trên mặt cũng chưa từng biểu lộ ra một chút áy náy, xấu hổ nào. Chỉ hơi liếc nhìn Triết Mệnh toàn thân thê thảm kia:“Ta chắc chắn sẽ hạ lệnh cho Triết Mệnh, để y tra tấn ngươi nhiều hơn một chút nữa. Sau đó giết ngươi diệt hậu hoạn.”

Đối với quyết định mà mình đã đưa ra, Huyết Minh sẽ không bao giờ cảm thấy ân hận, cắn rứt lương tâm. Nếu nói hối hận, hắn chỉ hối hận lúc đó vì sao không dạy cho Triết Mệnh một bài học, để y biết cái gì là trảm thảo bất trừ căn, xuân phong thổi lại sinh.

“Quả nhiên, đây mới là Huyết Viêm Đế tôn, là Từ Huyết Minh chân thật nhất a. Tâm đủ lãnh, cũng đủ tuyệt tình...” “Ba, ba, ba” Tiếu Thương Thiên vỗ tay tán thưởng, sự điên cuồng trên mặt cũng dần dần bình lặng. Tựa như bình yên trước phong ba, nhường người không dám phỏng đoán.

“Ngươi có biết, lúc bị Cao Quyền ngạnh ép, bị tên chó săn này tra tấn, hay là nằm trong đống xác chết, bổn vương chưa từng có một thời một khắc nào không nhớ đến ngươi hay không? Chỉ vì muốn gặp ngươi, bổn vương mới cố gắng sống sót, mới cố gắng chống đỡ. Nếu không phải Lăng Phàm cứu giúp, thì khi đó bổn vương đã ngạnh sinh sinh bị sói hoang phân thực!”

“Nhưng dù vậy, khi Lăng Phàm muốn giúp bổn vương tái tạo cơ thể, bổn vương vẫn từ chối. Thà rằng lôi kéo thần hồn đi trả thù để luyện thành công pháp, cũng không muốn đúc kết một bộ thân thể mới. Bởi vì bổn vương sợ. Sợ đổi thân thể khác rồi, ngươi sẽ không nhận ra bổn vương nữa.”

“Buồn cười thay, vì lý do đó, mà bổn vương phải sử dụng thân thể tàn phế này suốt mười vạn năm. Nhưng kết quả đâu?” Đáy mắt Tiếu Thương Thiên phiếm hồng, có chút thủy quang, nhưng vẫn bị hắn ngước mặt che giấu đi.

“Sau khi trả thù, ngày đêm tu luyện, bổn vương đã nhận được gì kia chứ? Phụ thân chết, mẫu thân chết, ngay cả ngươi...cũng chết rồi. Bổn vương chỉ có thể xa xa nhìn thấy ngươi, ngay cả góc áo cũng không thể chạm vào liền đã bị biển người xua đuổi.”

Tiếu Thương Thiên hít sâu một hơi, lệ quang không nhịn được chảy xuống. Nhưng vẫn bị hắn lạnh lùng lau đi:“Ngươi hại ta cửa nát nhà tan, hại ta bị người khi nhục, giết phụ thí mẫu của ta.”

“Ngươi từng nói, coi ta như huynh đệ, như hảo hữu tốt nhất trên đời. Sau này, khi được đến sự nghiệp, ta sẽ là phụ tá đắc lực của ngươi. Ngươi còn nói, thích rượu hoa đào mà ta ủ ra...”

“Từng câu từng chữ, tất cả đều là giả tạo!”

“Là ta ngây thơ ngu xuẩn, tin tưởng lời ngươi nói. Thậm chí, cho đến giờ phút này, ta vẫn còn lừa mình dối người rằng, chắc hẳn ngươi là có nỗi khổ tâm nào đó.” Tiếu Thương Thiên cười giễu một tiếng, lại nói:“Kỳ thực khi nãy, chỉ cần ngươi nhỏ vài giọt nước mắt, ra vẻ thâm tình nói với ta rằng ngươi sai rồi, ngươi hối hận. Ta chắc chắn sẽ mềm lòng tha thứ cho ngươi.”

“Có phải là rất đê tiện, rất thấp hèn hay không?” Bi thương trong mắt Tiếu Thương Thiên lại càng thêm nồng đậm, rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu:“Không chỉ riêng ngươi, ngay cả ta cũng bị chính sự đê hèn này của mình làm cho ghê tởm a.”

“Mặc dù không biết ngươi là bằng cách nào trùng sinh, lại bằng cách nào tránh thoát sự tìm kiếm của ta. Nhưng không sao, ngày tháng còn dài, chúng ta còn có thể chậm rãi ôn lại chuyện cũ.”

**Hôm nay không có cap. Chỉ có một cái (。-_-。)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.