Máu tươi chảy dọc xuống sườn mặt, Tiếu Thương Thiên liền vươn đầu lưỡi khẽ liếm, không hề bận tâm nhướng mi:“Không ngờ rằng dù cho đã yếu đến mức này, ngươi vẫn có khả năng làm bị thương ta.”
Ánh mắt Tiếu Thương Thiên càng thêm thiểm sâu, tỏa ra nồng nặc nguy hiểm. Ngay khi hắn sắp sửa vươn tay hướng Huyết Minh, thì một tiếng “kẽo kẹt” liền đánh vỡ hết thảy.
Lăng Phàm đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là tư thế hiện tại của hai người bọn họ. Theo bản năng, hắn liền lui ra sau, khép cửa đạo:“Xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
Chỉ là, vừa mới khép cửa lại, Lăng Phàm đã “cốc cốc” gõ cửa ba tiếng. Sau đó lại lần nữa đẩy cửa đi vào. Mắt thấy cả hai đều đang nhìn về phía mình, hắn liền đem cái ghế nhấc đến bên cạnh án kỷ. Vắt chéo chân, chống cằm nhìn xem bọn họ.
“Các ngươi cứ tự nhiên đi, không cần để ý đến ta đâu.”
Nhìn bộ dạng của Lăng Phàm rõ ràng là không có ý định rời khỏi. Tiếu Thương Thiên liền nhíu mày đem Huyết Minh buông ra. Sau đó lại lạnh giọng hỏi:“Nói đi, có chuyện gì?”
“Không tiếp tục sao?” Lăng Phàm nghi vấn, giọng điệu có chút xíu hụt hẫng. Sau đó, mới khiêu mi, vui sướng khi người gặp họa nói:“Cũng không có chuyện gì. Khi tới đây, ta có gặp được phu nhân của ngươi đang đứng ở ngoài cửa a. Ngươi không đuổi theo giải thích gì sao?”
Tiếu Thương Thiên nhướng mày, cũng không muốn đi. Chỉ là, nghĩ tới Huyết Minh đã đeo vào vòng sắt, hơn nữa còn có Lăng Phàm ở đây, hắn sẽ không chạy được. Cho nên, Tiếu Thương Thiên liền quyết định trước đi giải quyết chuyện của Ngụy Dao.
“Giúp ta trông coi hắn một chút.” Biết rõ Lăng Phàm là người bao che khuyết điểm, nên Tiếu Thương Thiên đối với hắn cũng vô cùng tin tưởng. Hắn hẳn là sẽ không đi giúp đỡ ngoại nhân.
Cũng không làm Tiếu Thương Thiên thất vọng, Lăng Phàm liền cười ưng thuận:“Tốt, ngươi đi đi.”
Tiếc nuối nhìn Huyết Minh một chút, Tiếu Thương Thiên liền xoay người rời đi.
Lúc này, Huyết Minh cũng đứng dậy, từ trong không gian lấy ra một bộ trường bào khoác vào. Đồng thời cũng triệu hồi Hy Tà cất vào trong không gian. Sắc mặt có chút khó coi, ẩn chứa vài phần mờ mịt hỏi Lăng Phàm:“Tại sao lại giúp ta?”
“Hả? Ngươi nói gì?” Vừa mới vươn vai đứng lên, nghe thấy Huyết Minh hỏi, Lăng Phàm liền ghé mắt, nghi hoặc đạo.
“Với tính cách bao che khuyết điểm của ngươi, nếu đã biết ta từng làm hại Quân Mặc rất nhiều. Thì lần trước gặp mặt, ngươi đã không làm nhiều điều vô bổ, dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy rồi. Mà nên trực tiếp giết ta, hoặc chí ít là đem ta bắt về đưa cho Quân Mặc.”
“Tỷ như lần này cũng vậy, ngươi vốn có thể ở bên ngoài, đợi khi Quân Mặc ra tay với ta rồi mới vào. Nhưng là ngươi cũng không làm thế, trái lại còn tựa như vô tình ngăn trở Quân Mặc, để hắn ta rời đi.”
“Ba lần bốn lượt bỏ qua cho ta...Rốt cuộc là vì cái gì?” Huyết Minh ngẩng đầu đối diện với Lăng Phàm, không muốn bỏ sót một chút biểu tình nào của hắn ta.
Bị Huyết Minh nhìn thấu suy nghĩ, Lăng Phàm cũng không cãi bướng. Trái lại, sau vài giây giật mình, hắn liền “tạch” mở quạt ra, không chút để ý cười cười:“Ta cùng ngươi có nhân quả rất sâu, cho nên mới giúp ngươi mà thôi. Ngươi không cần nghĩ nhiều làm gì.”
Biết rõ Lăng Phàm còn có chuyện gì đó đang giấu mình, nhưng Huyết Minh cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Bởi vì lúc này, có chuyện khác quan trọng hơn cần hắn phải làm.
“Ngươi đừng phí thời gian ở trên người của ta làm gì. Nhiều nhất là một khắc nữa, tiểu tử Thương Thiên kia liền sẽ trở lại. Ta trước đưa ngươi đi một nơi để trốn tạm. Sau đó, ngươi chỉ cần nhờ Hắc ám...hệ thống trên người ngươi đưa ngươi rời đi là được. Khi đó, nhân quả của ngươi và Thương Thiên sẽ bị tiêu trừ. Hắn sẽ không còn dấu vết tìm tới ngươi được nữa.”
“Khoan đã.” Nhìn thấy Lăng Phàm muốn đưa mình đi, Huyết Minh liền lập tức huơ tay, hỏi:“Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Còn có, cái vòng tay này có cách nào tháo ra hay không?”
“Ta muốn đưa ngươi đi Thiên Khải tháp. Về phần vòng tay này...E rằng ta không giúp gì được rồi. Bởi vì ta không giỏi trận pháp cấm chế cho lắm. Nếu không cẩn thận, trong lúc gỡ bỏ cấm chế, ta có thể sẽ khiến nó nổ tung. Đến lúc đó cho dù ngươi không chết, cũng sẽ bị lột xuống một lớp da a.”
Nhìn thấy bản thân vừa nói xong, Huyết Minh đã xụ mặt xuống. Lăng Phàm liền tặc lưỡi, thấp giọng lầm bầm:“Kỳ thực nơi đó cũng có người có thể giúp ngươi. Chỉ là không biết nó có chịu giúp ngươi hay không.”
“Được rồi! Ta trước liền phụ trợ cho ngươi thêm một chút nữa đi!”
Vốn còn đang suy tư, Lăng Phàm bỗng dưng lại lớn tiếng nói, khiến Huyết Minh không khỏi sửng sốt. Sau đó, một cỗ quái dị chi lực liền xông tới, đem hắn bao khỏa ở bên trong. Huyết Minh chỉ cảm thấy trên người xuất hiện một trận ấm áp. Đợi khi hoàn hồn lại, hắn mới hoảng sợ phát hiện Lăng Phàm không biết từ khi nào đã to ra.
Không đúng, không phải Lăng Phàm to ra. Mà là hắn đã thu nhỏ lại thì phải!
Huyết Minh mở to mắt đánh giá chính mình, chỉ thấy, tay ngắn, chân ngắn. Pháp bào cùng vòng sắt cũng thu nhỏ, vừa vặn ôm sát người. Mà mái tóc thì đã dài đến tận đầu gối!
Theo phán đoán sơ bộ của Huyết Minh, thì bộ dạng của hắn lúc này nhiều nhất là chỉ sánh bằng một tiểu hài tử bảy, tám tuổi gì đó. Ngay cả khuôn mặt cũng trở nên non nớt hơn nhiều, thậm chí đưa tay còn có thể nựng ra hai cái má bánh bao.
Đừng hỏi Huyết Minh vì sao mà biết...
Bởi vì lúc này, hai má của hắn đang bị con hàng Lăng Phàm này chà đạp lấy.
“Thật là đáng yêu a. Sau khi đến đó rồi, nếu ai hỏi ngươi tên gì, ngươi liền thành thật nói mình tên Tiểu Minh. Nói không chừng ngươi sẽ đạp phải vận cứt chó, có kỳ ngộ.”
Mắt thấy Lăng Phàm muốn đưa mình đi, Huyết Minh cũng không còn kịp mắng chửi người nữa. Chỉ có thể ở trong lòng hô to hệ thống:“Hệ thống, cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Có thể phán đoán được con hàng này nói là thật hay giả không?”
[ Lời hắn nói đều là thật. Thiên Khải tháp có khả năng che đậy thiên cơ. Sau khi ký chủ đến đó, hệ thống sẽ cần ngủ say nhiều nhất là mười ngày để thu thập năng lượng.]
[ Đợi khi thu thập xong, hệ thống liền có thể đưa ký chủ rời đi. Chỉ cần rời khỏi Thiên Khải tháp, không chỉ riêng nhân quả ác tính, mà ngay cả sát lục, nghiệp lực trên người ký chủ cũng sẽ được triệt để tiêu trừ, tỷ như việc ký chủ giết nam, nữ chính. Thiên đạo cũng sẽ không thể tiếp tục mượn nhờ việc đó đến gây phiền phức cho ký chủ nữa. Nếu không, nó sẽ bị Đại đạo trừng phạt.] Hệ thống ân cần giải thích.
Một khắc bị truyền tống vào không gian môn, Huyết Minh lại giống như lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm của Lăng Phàm:“Chưa nói cho ngươi biết, kỳ thực mì sợi ngươi nấu ăn rất tệ. Lần sau vẫn là ăn màn thầu đi.”
“Dù gì cũng làm thúc thúc của ngươi lâu như vậy...”
**Sắp sửa bắt đầu “Nhật ký trong tù”
**Nếu ai hóng cái hố giữa Đại Đại và A Minh á, thì mau nhảy vào chương sau nha.