Phó Tử Tranh chậm rãi tỉnh lại. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy sau cổ vô cùng đau đớn. Nàng thử mở mắt ra, nhưng nhanh chóng phát hiện được trước mắt mình đã là một mảnh tối đen. Nàng muốn giơ tay lên xoa cổ, thế nhưng, cả hai cánh tay đều đã bị dây thừng cột lấy cố định ở sau lưng, không thể nhúc nhích mảy may.
Tại sao lại như vậy? Mắt bị bịt kín, tay bị trói chặt, đầu óc của Phó Tử Tranh vẫn chưa hoàn toàn thanh tĩnh. Nàng nhớ ra được, bản thân giống như đi vào sơn lâm lịch luyện. Sau đó ở lân cận giống như có dị bảo xuất thế. Kế tiếp, đi theo vị trí hiện ra dị tượng, nàng cũng bắt gặp một thiếu niên áo đen đang đồ sát người của Thánh Tuyền tông, cướp đoạt bảo vật...
Từng chút một nghĩ tới việc bản thân giống như lén lút theo sau hắn. Cuối cùng bị hắn phát hiện ra hành tung, thậm chí còn bị đánh ngất, tâm của Phó Tử Tranh không khỏi chợt lạnh. Cộng với tình cảnh hiện tại của bản thân, rất khó để không nhận ra được sự thật, nàng bị bắt!
Mà phảng phất như chứng thực cho suy nghĩ của nàng. Bên tai liền truyền tới tiếng y phục sột soạt và tiếng bước chân thong thả. Sau đó, nàng cũng mơ hồ cảm nhận ra được, bên cạnh giống như nhiều ra một người. Hắn đang dùng ánh mắt nóng bỏng quan sát nàng, khản giọng hỏi:“Mỹ nhân nhi, đã tỉnh?”
“Ngươi là ai???” Âm thanh ngả ngớn của hắn đang vang ở gần bên. Từng luồng nhiệt khí cũng phả vào trên mang tai của mình, khiến Phó Tử Tranh cảm thấy vô cùng chán ghét. Lạnh giọng hỏi lại.
Trả lời cho câu hỏi của Phó Tử Tranh, thiếu niên vươn ra bàn tay, nhẹ nhàng bắt lấy cằm nàng rồi đem nó nâng lên. Làm cho khuôn mặt của nàng lập tức ngẩng cao, nhìn về một phương hướng khác. Mà phương hướng này, vừa vặn chính là nơi hắn đang ngồi.
“Mỹ nhân nhi, câu hỏi này phải là ta hỏi ngươi mới đúng a. Ngươi theo dõi ta lâu như vậy, bây giờ mới hỏi ta là ai, có phải là đối với ta nhất kiến chung tình, vừa gặp đã thương rồi hay không? Hoặc là nói, ngươi càng xem trọng bảo vật trên người ta hơn?”
Lời hắn nói, khiến sắc mặt Phó Tử Tranh có chút xíu biến hóa. Quả nhiên, bảo vật là bị kẻ này lấy đi mất rồi? Nhưng là, hắn bắt nàng để làm gì? Muốn giết người diệt khẩu? Gặng ép khẩu cung? Đầu óc xoay chuyển, nhưng Phó Tử Tranh vẫn không biết được ý nghĩ chân thực của kẻ này. Vì vậy, nàng liền cắn răng hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”
“Chậc chậc, ngươi theo dõi ta, muốn cướp bảo vật của ta, thậm chí còn ra tay giết ta, bây giờ lại hỏi ta muốn làm gì. Mỹ nhân nhi, ta đương nhiên là muốn đòi lại một chút lợi tức để bản thân không lỗ vốn rồi a.”
Thiếu niên nói rất chậm, đồng thời, một thứ lạnh lẽo sắc lẹm cũng dán vào trên mặt của Phó Tử Tranh. Để nàng lập tức nhận ra được, thứ này rõ ràng chính là dao găm của mình!
Nhưng không để cho nàng kịp suy nghĩ, lưỡi dao đã bắt đầu chuyển động, kéo lê trên mặt của nàng. Phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể đem da thịt của nàng rạch phá. Mỗi một chút xê dịch của nó, đều khiến Phó Tử Tranh cảm thấy lông tơ dựng đứng, da thịt lạnh lẽo.
Theo lưỡi dao di chuyển từ má phải xuống cằm, mũi dao liền bắt đầu đổi hướng, trở thành dựng ngang, chỉa vào trên cổ của nàng. Cảm giác bén nhọn kéo dọc theo cổ họng đó, khiến Phó Tử Tranh không khỏi nín thở, thậm chí không dám nuốt nước bọt. Lo sợ mũi dao đó sẽ bất cẩn đâm xuyên qua cuống họng của mình.
Nhưng cũng may rằng, động tác của thiếu niên vẫn rất cẩn thận, mũi nhọn rất nhẹ nhàng sượt qua cổ của nàng, chậm rãi chuyển động xuống lồng ngực, cuối cùng bồi hồi ở trước hai ngọn núi hùng vĩ của nàng. Lưỡi dao dưới sự điều khiển của hắn, dễ dàng đem áo ngoài của nàng cắt ra. Ngay cả áo lót bằng vải mềm được may theo phong cách hiện đại bên trong cũng đều không may mắn tránh khỏi tai hoạ.
“Quả nhiên, Mỹ nhân nhi a, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thật sâu bị đả động bởi bộ ngực 32E của ngươi. Ta ưa thích ngươi, thích đôi chân thon dài cùng dáng người tuyệt mỹ của ngươi. Chân ái của ta, vậy ngươi có thích ta hay không a?”
Thiếu niên không chỉ nỉ non ở bên tai nàng, mà bàn tay của hắn cũng đã bắt đầu không yên phận ở trên đùi và eo của nàng vuốt ve qua lại. Lúc này, nếu Phó Tử Tranh vẫn còn chưa hiểu được dụng ý của kẻ này, thì nàng liền có thể cắn lưỡi tự sát được rồi. Nhưng cũng bởi vì vậy, nàng mới càng cảm thấy cả người không khỏe, lửa giận công tâm hét lớn:“Vô sỉ! Sao ngươi không đi chết đi!!!”
“Ta làm sao có thể chết được a? Nếu ta chết rồi, Mỹ nhân nhi ngươi không phải sẽ trở thành góa phụ, phòng không gối chiếc cả đời hay sao a?” Phó Tử Tranh mắng to cũng không có ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Huyết Minh. Trái lại, hắn phảng phất còn chưa thỏa mãn với việc vuốt ve thế này. Khi nhìn thấy đôi gò bồng to lớn, trắng tuyết của nàng. Hắn liền đưa tay khẽ chọt chọt, khi chạm đến, ngón tay của hắn cũng hơi lún vào trong. Ân, xúc cảm rất không tệ, độ đàn hồi cũng rất tốt.
Phó Tử Tranh dám thề rằng, bản thân sống đến hiện tại, chưa từng gặp qua kẻ nào vô sỉ đến mức này cả. Mặc dù nàng có phần cường thế, cũng từng giết qua rất nhiều người. Thế nhưng, nàng vẫn như cũ là hoàng hoa khuê nữ. Bị hắn đụng chạm, dùng ngôn ngữ trêu ghẹo như thế, nàng cũng là có phần xấu hổ cùng tức giận gần chết.