Huyết Minh cũng không già mồm cãi lý, ngoan ngoãn đem mọi thứ ăn xong. Ngay khi hắn thay Nam Cung Trường Hận thu dọn bát đĩa, thì bỗng dưng lại nghe hắn ta nói:“Ngày mai đi sớm một chút, xếp hàng lĩnh cơm cho ta.”
Vì thế, Huyết Minh liền yên lặng thêm vào trong thời gian biểu của mình một mục: lấy phần ăn cho Nam Cung Trường Hận.
Sau giờ ăn, liền bắt đầu tới lúc lao động ngoài giờ. Dù sao, bắt tù nhân vào ngục giam là để đày đọa tra tấn, chứ không phải để bọn họ đi nghỉ mát, hưởng thụ.
Mười hai giờ trưa, đám tù nhân bước qua không gian truyền tống, đi đến quặng mỏ. Nơi này không khí vô cùng vô nóng. Huyết Minh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện, thì ra trên không trung có đến tận hai cái đại nhật đang đung đưa qua lại. Cũng không biết nơi này là bí cảnh, hay là một tiểu thế giới hoàn toàn tách biệt.
Từng tòa khoáng thạch chất thành từng ngọn đại sơn. Đám người được phân ra thành mười người một nhóm. Huyết Minh và Nam Cung Trường Hận không ngoài dự liệu liền ở chung một nhóm với nhau.
Công việc đào khoáng này cũng chỉ có ba phân đoạn, một là đào, hai là chuyển lên xe chở, ba là kéo xe đến điểm tập chung. Mỗi một nhóm cần mười xe khoáng đầy liền tính là đủ.
Huyết Minh nhìn xuống tay nhỏ chân nhỏ của mình, lại nhìn đến mấy núi khoáng thạch kia, có một loại xúc động muốn chửi mụ nó.
Lúc này, biết rõ bản thân cùng hai vị đại nhân này cùng chung một đội. Tám tên tù nhân khác liền túng, bắt đầu chân chó, chủ động lấy lòng bọn họ:“Hai vị đại nhân không cần làm đâu. Để bọn tiểu nhân làm là được rồi.”
“Không cần, các ngươi đào khoáng rồi vận lên xe đi. Ta đến kéo.” Nhưng làm người ngoài ý liệu chính là, Nam Cung Trường Hận cư nhiên lại tỏ vẻ không cần giúp đỡ, ngồi mát ăn bát vàng.
Sau đó, Huyết Minh cùng Nam Cung Trường Hận liền ngồi trong bóng râm dưới một tán cây nhỏ. Chờ đợi tám tù nhân kia đào khoáng đặt lên xe. Mỗi một xe như vậy, Huyết Minh nhìn đến chí ít cũng có năm trăm cân khoảng chừng. Người bình thường đừng nói là kéo, nhúc nhích nổi hay không vẫn là một ẩn số.
Theo quan sát của hắn, những nhóm tù nhân khác đều là phân công năm người cùng đẩy xe.
Cho nên, dù biết Nam Cung Trường Hận lợi hại, nhưng Huyết Minh vẫn không khỏi có chút nghi ngờ nhìn thân thể cũng không tính là quá mức lực lưỡng của hắn.
Trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, Huyết Minh liền tìm đề tài đến tán gẫu với Nam Cung Trường Hận:“Đại ca, ta đã nghe qua rất nhiều sự tích của ngươi rồi a. Nhưng những thứ đó đều bắt đầu từ Trảm Thần lượng kiếp. Ngươi có thể kể cho ta nghe về tao ngộ trong quá khứ của ngươi hay không?”
“Cũng chẳng có gì thú vị cả.” Có lẽ là quá mức nhàm chán, Nam Cung Trường Hận cư nhiên lại thật trả lời Huyết Minh, chỉ là thái độ có phần nhạt nhẽo.
Thấy thế, Huyết Minh cũng không chê bẩn mà trực tiếp nằm dài ra đất, vắt chéo chân. Cũng không biết từ đâu lấy ra một sợi cỏ cắn ở trong miệng. Một bộ dáng muốn nghe cố sự.
“Không sao, không sao, Đại ca cứ từ từ kể.”
Cũng không để Huyết Minh đợi lâu, Nam Cung Trường Hận liền chậm rãi giảng thuật:“Chuyện này phải kể từ ức vạn năm về trước, khi đó, mẫu thân của ta vẫn còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Tiên Ma lục, muội muội của Nam Cung thánh chủ - Nam Cung Liêm...”
- ---------
“Khi đó, nàng vốn có hôn ước với Thần tử của một tòa thánh địa khác. Nhưng bởi vì bản thân không đồng ý cọc hôn sự này, nên nàng liền cãi nhau một trận với cữu cữu của ta. Thậm chí còn ôm lấy hành trang bỏ đi ngay trong đêm.”
“Nàng lang bạt khắp nơi, liên tục cải trang để tránh bị người nhận ra. Không có tiền tài lưu thông, nên nàng chỉ có thể hạ mình đi làm con hát trong một gánh hát gông.”
“Một ngày nọ, nàng bỗng từ trên phố nhặt được một nam nhân. Đối phương ăn mặc kỳ quái, ngoại hình khác lạ, lại còn mất trí nhớ, thân phận vô cùng đáng nghi. Nhưng bởi vì đối phương lớn lên đẹp mắt, nên nàng liền đem hắn nhặt về.”
“Đối phương tính cách trầm tĩnh, lại ưu nhã, rất nhanh liền chiếm lấy phương tâm của mẫu thân ta. Hai người sống với nhau hai năm, dù biết đối phương là phế linh căn không thể tu luyện được, nhưng nàng cũng không hề ghét bỏ. Thậm chí còn sao chép cả trấn môn công pháp của thánh địa đưa cho hắn.”
“Nam nhân cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, thành công diễn hóa ra một bộ vô thượng thần công, đánh vỡ hết thảy cực hạn của tất cả công pháp khác. Nhưng là, rồng làm sao có thể an phận cuộn mình trong ao nhỏ được a?”
“Cho nên hắn đi, không từ mà biệt. Lúc này, mẫu thân của ta cũng phát hiện bản thân mang thai. Nàng bị chủ gánh hát ép buộc, hoặc là rời đi, hoặc là từ bỏ đứa bé. Nhưng vì đây là chứng minh tình yêu của nàng và nam nhân kia, cho nên, nàng lựa chọn rời đi. Một thân một mình tìm kiếm hắn ta.”
“Có lẽ nàng không ngờ tới, một lần ra đi này, lại là ròng rã 8 năm.”
“Đúng rồi, ta còn chưa nói tới, bởi vì khi mang thai không có đủ tiền tài dư dả, cho nên nàng chỉ có thể bày hàng viết thư thuê cho người khác, mỗi ngày hai ba đồng đến duy trì sinh hoạt.”
“Ta được sinh ra trong một cái lều rách, nặng 2 cân 8. Lúc mới sinh vô cùng xanh xao vàng vọt, hơn nữa còn mắc phải phong hàn. Cho nên nàng liền bất chấp mọi thứ đi vác gạo, kiếm tiền mua thuốc cho ta, đem cái mạng nhỏ này của ta giữ lại.”
( 2 cân 8: ~1,4kg.)
“Lúc còn nhỏ, ta cũng không có họ, tên là Bất Hận, tự là Vô Hối. Ý của nàng là muốn ta dù cho có chuyện gì cũng không được hận nam nhân đó, bởi vì nàng chưa từng hối hận khi gặp được hắn.”
“Đúng vậy, ròng rã tám năm khổ cực, nàng cũng chưa từng hận hắn ta. Thậm chí, mỗi năm còn tiêu số tiền không nhỏ đến tìm kiếm tung tích của hắn.”
“Rốt cuộc, sau tám năm, có lẽ là ông trời xui khiến, nàng rốt cuộc cũng tìm được hạ lạc của hắn.”
“Năm đó hạn hán, bệnh dịch hoành hành. Rễ cây, côn trùng chính là món ăn hàng ngày của ta.”
“Cách năm ngày đến chủ thành, nàng mắc phải bệnh nặng nhưng vẫn cố gắng chèo chống đến trước cửa thành. Nhưng binh lính thủ thành không cho nàng vào, bởi vì sợ lây dịch bệnh, dù biết nàng cũng không mắc bệnh dịch.”
“Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể ở trong một ngôi miếu nát ở ngoài thành. Mà ta, thì thay thế nàng vào thành.”
“Cũng không biết là thiên mệnh, là may mắn hay bất hạnh, ta lại thật tìm được nam nhân đó. Hắn đang ở trong Hoán Thanh Cư. Có lẽ ngươi không biết Hoán Thanh Cư là gì, nhưng nó chính là kỹ viện lớn nhất thành đô bấy giờ.”
“Ta biết rõ bệnh tình của mẫu thân rất nặng, sắp không chống đỡ nổi nữa. Cho nên thứ ta muốn cũng rất đơn giản, gặp được nam nhân đó, đem hắn kéo đến trước mặt mẫu thân ta, thế thôi.”
“Chỉ là, mong ước rất dễ, nhưng muốn gặp nam nhân đó, tại sao lại khó đến vậy? Sau khi ta nói bản thân là nhi tử của hắn, muốn đến tìm hắn. Thì liền bị nô bộc không chút lưu tình đánh đuổi, thậm chí, một nữ tử tự xưng là hồng nhan tri kỉ của hắn còn xuất hiện, dùng đủ loại ngôn ngữ đến sỉ nhục ta.”
“Nhưng cũng đúng thôi. Đường đường Tả sứ của một ma môn thánh địa, làm sao lại có thể có một cái nhi tử ăn mày, bần cùng, dơ dáy không chịu nổi kia chứ?”
“Ta bị đuổi khỏi thành. Ta giữ lấy thân thể đau đớn trở về miếu hoang.”
“Sau đó, chờ đợi ta chính là ánh mắt chuyển từ kỳ vọng sang đau đớn rồi tới tuyệt vọng của nàng. Dù cho là giây phút cuối đời, nàng đều muốn gặp lại nam nhân đó lần cuối.”
“Nàng chết.” Ngữ điệu của Nam Cung Trường Hận vô cùng bình thản, tựa như nói một chuyện râu ria.
“Ta kéo thi thể của nàng đi chôn, tự tay đào hố một đêm, lại mất ba ngày tự tay đem nàng vùi lấp.”
“Có lẽ ngươi từng nghe qua một câu nói, hồng phấn khô lâu...Ha ha, kỳ thực câu này nói rất hay.”
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Thiên chi kiêu nữ thì đã thế nào? Sau khi chết, ngay cả một mảnh chiếu quấn thân, một tấm bia mộ cũng không có. Chẳng phải cũng chỉ hóa thành một nắm đất đen hay sao?”
**Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cha của Đại ca quả thật chính là nhân vật có quá khứ tra nam nhất trong tất cả nhân vật chính mà ta từng viết ra.