Lúc này, đám người đang cầm lấy đèn lồng, cẩn trọng tiếp cận Vấn Quỷ thành. Cổng thành treo hai chiếc đèn lồng trắng, theo gió lay động mà lắc lư qua lại, chiếu rọi ra thân ảnh của mọi người. Khiến bầu không khí vô cùng kiềm chế, ẩn ẩn một tia rùng rợn.
Chỉ là, một khắc bước qua cổng thành này, đám người liền lập tức được mở mang tầm mắt. Bên trong Vấn Quỷ thành và bên ngoài Vấn Quỷ thành quả thật có thể nói là như hai thế giới khác nhau.
Diện tích rộng lớn khôn cùng, đưa mắt không nhìn thấy được điểm dừng. Trên đường người người qua lại, đông như trẩy hội, chỉ là không nhìn thấy xe ngựa hay phương tiện di chuyển. Mặc dù bầu trời rất tối, nhưng bên trong thành lại sáng như ban ngày. Bởi vì dọc theo đường đi, cách một thước lại được treo một cái đèn lồng đỏ. Loại tràng cảnh này cũng chỉ xảy ra ở ngoại giới khi có đại hỷ sự mà thôi.
Hai bên đường có không ít người dân mở ra sạp hàng, bày bán đủ loại vật phẩm kỳ dị, muôn màu muôn vẻ. Hơn chín thành đều là những đồ vật mà đám người chưa từng nghe nói qua. Nếu không phải thời thời khắc khắc luôn nhớ rõ nơi này là một chỗ quỷ dị, có thể ẩn giấu hung hiểm. Thì bọn họ rất có thể sẽ bị loại giả tượng dân chúng an cư lạc nghiệp này làm cho lơ là cảnh giác.
“Tử Tinh Tệ mười phân sát khí một viên đây...”
“Thấu Tâm Thảo 2 cân một phân sát khí đây, chỉ còn 2 cân cuối cùng mà thôi!!!”
“...............”
“Sát khí là gì a?” Nghe thấy tiếng rao bán của những “người dân” này. Liễu Ninh Anh không khỏi ngơ ngác hỏi. Lại có chút hiếu kỳ nhìn xem xung quanh.
Phương diện này Mục Thanh Ca đã từng nghe nói qua. Cho nên khi Liễu Ninh Anh hỏi thăm, hắn cũng không có giấu giếm. Mà là ra vẻ cao thâm mạc trắc giải thích:“Sát khí chính là tiền tệ giao dịch ở chỗ này. Giết càng nhiều người, sát khí sẽ càng nặng. Đám dân bản địa ở đây có thể hấp thụ sát khí rồi đem chúng luyện hóa thành âm sát chi khí để tu luyện, tăng cao tu vi.”
Nghe Mục Thanh Ca nói, đám người không khỏi tấm tắc lấy làm lạ. Dù sao Thương Lang đại lục cũng chỉ có ba đại chủng tộc mà thôi. Căn bản không có “Quỷ tộc” loại khái niệm này. Mà hấp thụ âm sát chi khí để tu luyện, thì càng là lần đầu tiên nghe được.
“Nếu muốn thăm dò được tin tức, thì e rằng chúng ta chỉ có thể đi một chuyến đến tửu lâu thôi.”
“Ha ha...Kỳ thực không cần đi tửu lâu, chúng ta cũng có thể đi nơi khác thám thính được a.” Nghe thấy lời đề nghị của Triệu Tử Kiều, Mục Thanh Ca liền tiện khí cười cười. Khiến người ta cảm thấy đặc biệt bỉ ổi.
Cho nên, mang theo lòng hiếu kỳ, nửa khắc sau, đám người liền bị Mục Thanh Ca đưa đến trước cửa...kỹ viện. Hơn nữa còn là kỹ viện lớn nhất trong Vấn Quỷ thành.
Lúc này, ba nữ trong đội ngũ cũng đã thay vào nam trang, tràn đầy hưng phấn nhìn ngắm xung quanh. Dù sao, cả ba người đều là hoàng hoa khuê nữ, từ trước đến nay cũng chỉ có thể nghe qua loại địa phương này, căn bản là chưa từng đi qua. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, bọn họ có thể xem như là được mở mang kiến thức.
Đám người vừa vượt qua bậc thang tiến vào trong lâu, ngay lập tức, một phụ nhân tuổi chừng ba mươi, dáng người đầy đặn đã lắc mông đi tới. Nàng ta mặc một bộ hoa y sặc sỡ, trang điểm rất đậm nhưng lại không khó xem. Tay phải cầm lấy một chiếc khăn tay, tư thái yểu điệu nhẹ phất qua lại.
“Ai chao, chư vị công tử mời vào trong a.” Tú bà cười duyên nói, lại lập tức phân phó cho hai tên nô bộc đến thỉnh mọi người tiến vào. Mặc dù chưa biết thân phận của đám người thế nào. Nhưng tú bà là người thông minh, nên trước hết vẫn là lấy lễ nghi tương xứng, không tìm ra được một chỗ xoi mói nào.
Chỉ là, ánh mắt của tú bà lại như có như không liếc nhìn về phía Liễu Ninh Anh, Hạ Vi, cùng với Vệ Tiếu Điệp. Làm một tú bà như nàng, làm sao có khả năng không nhìn ra được ba người bọn họ là nữ phẫn nam trang kia chứ? Chỉ là, loại chuyện này ở kỹ viện cũng không tính là hiếm gặp, rất nhiều tiểu thư quyền quý cũng sẽ trộm đến đây quan sát, giải tỏa lòng hiếu kỳ.
Cho nên, Tú bà rất nhanh liền thu hồi tầm mắt. Biểu lộ như thường cùng Mục Thanh Ca trò chuyện, hỏi thăm ý định của đám người. Sau khi xác nhận bọn họ muốn đi tầng ba, nàng liền càng thêm nhiệt tình dẫn đường.
“Chư vị công tử ắt là người từ bên ngoài đến có đúng không a?”
Nghe thấy Tú bà bâng quơ hỏi, Mục Thanh Ca cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn không có che giấu, mà là sảng khoái thừa nhận, đồng thời lại có phần tò mò:“Đúng. Làm sao ngươi biết được a?”
“Khanh khách, chư vị đều có khí chất siêu phàm như vậy, nếu đã từng gặp mặt, nô gia làm sao lại có thể không nhận ra được chứ? Nhưng nô gia có thể dám chắc, ở trong Vấn Quỷ thành này, từ trước đến nay đều chưa từng thấy qua chư vị. Cho nên, chỉ có một loại khả năng, chư vị chính là người ngoại lai tiến nhập trong thành.”
“Hơn nữa trong tháng này, chư vị cũng không phải là ngoại lai giả đầu tiên tới đây a.”
Cảm giác Tú bà cũng không có địch ý, đám người mới có thể thả lỏng thần kinh một chút. Thuận thế, Mục Thanh Ca cũng hơi nghiêng đầu, tươi cười không mất hòa nhã hỏi:“Ma ma, kỳ thật chúng ta có chút chuyện muốn hỏi, không biết ngươi...”
“Chuyện chính sự cứ đợi tới nhã gian rồi hãy nói sau.” Tú bà che miệng cười đáp, giọng nói mang theo mị ý, khiến nam nhân vừa nghe liền tê dại hết nửa người. Khiến người ta căn bản không có cách nào đến phản bác nàng.
Cho nên, Mục Thanh Ca cũng thức thời không hỏi nữa. Dù sao, không chỉ riêng hắn, những người còn lại cũng muốn nhìn xem trong hồ lô của nữ nhân này đang chứa thuốc gì.
Vừa đi vào lầu ba, thanh âm huyên náo bên dưới gần như đã bị lượt mất hoàn toàn. Bên trong nhã gian cũng được trang trí vô cùng thanh nhã, ngoại trừ một chiếc bàn rượu lớn đặt ở giữa phòng ra, thì không có bất kỳ chi tiết gì khiến người ta liên tưởng tới đây là nội bộ kỹ viện.
Huyết Minh chỉ vừa mới yên vị bên cạnh Âu Dương Thụy, thì một đám thiếu niên thiếu nữ đã nối đuôi nhau đi vào, đứng ở xa xa phía sau rèm. Đồng thời, những nô bộc ở dưới lầu khi nãy cũng đem rượu thịt bày lên. Chưa đến vài giây, cả một bàn lớn đều đã bị rượu thịt để đầy.
**Phu thê cùng nhau đi dạo kỹ viện thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? Rất muốn biết đánh giá trải nghiệm hiện tại của Đại tỷ a. ≧∇≦