Nhận thấy sát khí phát ra từ trên người Phương Nghĩa, biết được gã là thật động sát tâm, tên tán tu này không khỏi e ngại lui về sau, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào. Chẳng lẽ phải để cho gã một mình độc chiếm hết Lưu Ly quả hay sao?
Ngay khi đám tán tu còn đang do dự, thì một thân ảnh vận tử sắc y phục lại xuất hiện từ xa. Âm thanh của hắn vô cùng trầm tĩnh, mang theo nhàn nhạt lãnh ý:“Phương Nghĩa, ngươi có phải là quá mức bá đạo, không coi ai ra gì rồi hay không?”
Phương Nghĩa lập tức ngẩng đầu, khi nhìn đến gương mặt tuấn lãng của người đến liền không khỏi cứng đờ cả mặt. Nhưng ngay tức khắc đã hòa hoãn trở lại, cười híp mắt nói:“Ta còn nói là ai đâu. Nguyên lai là Lưu Vân thiếu chủ đại giá quang lâm.”
Nhìn thấy Quý Lưu Vân xuất hiện, còn đỗi lại lời nói của Phương Nghĩa. Đám tán tu trong nháy mắt liền kích động khôn kể. Nếu Quý Lưu Vân bảo trụ bọn họ, thì Phương Nghĩa có lẽ sẽ không dám động tay chân...
Những tán tu không môn không phái này, căn bản là không có khái niệm chính, tà gì có thể nói cả. Nắm tay ai đại, ai mang đến nhiều chỗ tốt, thì bọn họ sẽ không do dự hướng về kẻ đó.
“Lưu Vân thiếu chủ, Phương Nghĩa thật sự là lòng muôn dạ thú a. Xin ngài hãy cứu chúng ta.”
“Đúng vậy, rõ ràng là chúng ta đến trước, nhưng kẻ này lại không biết xấu hổ muốn ăn một mình.”
“...............”
Quý Lưu Vân bị tiếng ồn ào này làm phiền đến, không khỏi cau mày nhìn sang. Khi phát hiện là một đám “sâu kiến” đang lao nhao, liền lãnh đạm phun ra một chữ:“Cút!”
“...............” Đám người tức khắc sững sờ, đợi khi phản ứng lại, trên mặt liền nổi lên vẻ quẫn bách. Lúc này mới biết được, thì ra Quý Lưu Vân cũng không có ý định giúp đỡ bọn họ. Mà chỉ giống như Phương Nghĩa, muốn chiếm đoạt một mình mà thôi.
Hai mặt công địch, đám tán tu chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, ỉu xìu rời đi. Mà nhìn lấy tình cảnh này, Phương Nghĩa mới chuyển dời sự chú ý sang người của Quý Lưu Vân. Khẽ đánh giá xung quanh một chút, sau đó cười giễu:“Quý Lưu Vân a Quý Lưu Vân, bản thiếu bá đạo thì đã sao nào? Chỉ là ngươi, không có lão già kia ở bên cạnh. Ngươi cho rằng ngươi còn có thể cùng bản thiếu đối địch?”
Phảng phất để đón hùa theo lời nói của Phương Nghĩa, tên hán tử kia liền vượt lên trước một bước. Vung vẩy thiết chùy trong tay, mặt không biểu tình nhìn Quý Lưu Vân. Giống như chỉ cần Phương Nghĩa ra lệnh, gã nhất định sẽ không chút do dự lao về trước, đem Quý Lưu Vân chém giết.
Đối với trình độ vô sỉ của Phương Nghĩa, Quý Lưu Vân là có chút không ngờ tới. Phải biết, giang hồ có một quy tắc nghĩa bất thành văn. Đó chính là tiền bối không thể đối hậu bối ra tay. Dù là ma tộc cũng sẽ không dễ dàng làm trái.
Nghĩ thử xem, nếu hậu bối nhà ngươi ra ngoài, bị đại lão phe đối địch giết sạch, ngươi sẽ có cảm giác gì? Nếu không có quy định này, thì tử đệ hai bên làm sao dám ra ngoài lịch luyện kia chứ. Thế hệ trẻ đều vẫn lạc hết, há chẳng phải là muốn tuyệt tử tuyệt tôn?
Cùng lúc đó, ở một bên nghe được đối thoại của bọn họ. Huyết Minh tâm tư khẽ chuyển, liền âm thầm truyền âm cho Trác Thiên Hạo, nói một chút kế hoạch của mình. Đồng thời nghĩ ra một cái tiểu âm mưu.
“Hệ thống, đổi lấy Lưu Băng Kiếm Pháp.”
[ Đinh, đổi lấy thành công, Điểm phản diện -7000.]
[ Lưu Băng Kiếm Pháp: Kiếm vừa xuất, trong nháy mắt đóng băng vũ khí cùng cơ thể của đối phương.
Đánh giá: Thiên cấp hạ phẩm.
**Lưu ý: năng lực của người sử dụng càng mạnh, kiếm pháp sẽ tạo ra uy năng càng lớn.]
- Thuộc tính ký chủ:
Tên: Huyết Minh ( Nam)
Tu vi: Kiếm tiên cảnh tầng 1.
Huyết mạch: Cực Viêm huyết mạch. ( Ma cốt cùng Yêu cốt.)
Thần thể: Cực Viêm chi thể. ( Thôn phệ.)
Kỹ năng: Cấm Ngôn Thuật, Khống Hồn Quyết, Trung cấp luyện đan sư.
Vật phẩm: Vỏ kiếm Hy Tà, Thức tỉnh thạch.
Võ kỹ: Ngự Lôi Kiếm Pháp, Vạn Kiếm Quy Tông, Phá Thiên Kiếm Ảnh, Lưu Băng Kiếm Pháp.
Tùy thân: Hy Tà kiếm, Vấn Hồi kính, Khốn Tiên Tác.
Thân pháp: Thiên Kiếp Ngân Lôi.
Điểm phản diện: 70622.
Ảnh hưởng trị: 381.920
Mặc dù đã hối đoái xong võ kỹ, nhưng Huyết Minh cũng không vội ra trận. Mà là yên lặng để xem kỳ biến. Dù sao, dệt hoa trên gấm cũng không bằng đưa than sửi ấm ngày đông a.
“Ngươi muốn ra tay với ta? Không sợ kẻ khác đến sau ngư ông đắc lợi?” Mặc dù có phần kiêng kị, nhưng Quý Lưu Vân cũng không hổ là thiếu chủ một tông. Hắn vẫn biểu hiện đến vô cùng bình thản, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Làm kẻ thù lâu năm với Quý Lưu Vân, Phương Nghĩa hiển nhiên cũng là hiểu rõ bản tính của hắn đôi chút. Vì thế, gã làm sao lại để hắn có thời gian tìm cách thoát khốn được kia chứ? Hơn nữa, đó là chưa kể đến vô số tu sĩ cũng đang đi về hướng này. Nếu để cho hắn cùng lão ma kia tụ họp, thì gã e rằng sẽ không lấy được chỗ tốt. Vì vậy, Phương Nghĩa liền hừ lạnh, đồng thời nói với Thiết Lực trưởng lão.
“Thiết Lực trưởng lão, làm phiền ngươi ra tay đem tiểu ma đầu này chém giết, xem như giúp dân trừ hại đi.”
“Phương Nghĩa, ngươi dám!!?”
“Ha ha, ta có gì mà không dám a. Trước hết liền giết ngươi. Còn những tu sĩ sắp đến kia, ta liền sẽ giải quyết sau.”
Cùng lúc đó, Thiết Lực khi nhận được mệnh lệnh, không có nửa phần dị nghị liền trực tiếp nâng lên thiết chùy, đánh tới Quý Lưu Vân. Thiết Lực là một tên võ giả trời sinh thần lực, nhục thể cũng đã rèn luyện đến Võ tiên tầng thứ. Giống như một khối tinh thiết chế tạo mà thành, tràn đầy bạo tạc chi lực, nên mới được đặt cho cái tên này.
Mặc dù cơ thể vô cùng cồng kềnh, cao hơn 2m, nhưng tốc độ của Thiết Lực lại vô cùng nhanh chóng. Mỗi một bước đi của gã đều khiến cho cát vàng sụp lún, cuốn bay đầy trời. Chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở trước mặt Quý Lưu Vân.
Quý Lưu Vân không uổng danh là thiên tài bài danh trên Anh Tài bảng. Mặc dù đứng trước Thiết Lực cao lớn uy mãnh. Nhưng hắn vẫn kịp thời làm ra ứng đối, lập tức đề khí tránh thoát công kích của gã. Không dám trực tiếp đón đỡ.
**Cách phân biệt giữa truyện hậu cung và truyện ngựa giống?
- -Truyện hậu cung: Main có nhiều vợ, giống như hoàng đế mở hậu cung vậy. Sẽ tuyển chọn trong số hàng nghìn giai nhân, tìm ra những nữ nhân tốt nhất, đặc biệt nhất.
- -Truyện ngựa giống: Main ăn tạp, hoạt động bằng nửa người dưới, nhìn thấy gái là t*ng trùng lên não. Chỉ cần là nhân vật nữ, nhan giá trị >70 thì đều thu, thu sạch, cũng không sợ nhiễm phải giang mai, hay trướng bụng mà chết.
**Nói chung là biến tướng giữa việc ăn uống có lựa chọn và bụng đói ăn quàng.