Huyết Minh đã lý giải được, nên cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa. Đem mong muốn truy lùng bản tôn của Trác Thiên Hạo đặt sang một bên. Hứng thú lại lần nữa trở về trên thân Tư Hồn Tỉnh.
“Hệ thống, trong kho dữ liệu của ngươi, có hay không thông tin về cái giếng này?”
[ Đinh, đang dò xét dữ liệu lưu trữ.........]
[ Đinh, dò xét thành công. Tìm đến thông tin cần thiết......]
[ Tư Hồn Tỉnh: Bảo vật từ trước Trảm Thần Đại Kiếp lưu lại.
Tuổi thọ sơ lược: không rõ.
Đánh giá cấp bậc: Không rõ.
Công năng: Thông đạo bí ẩn kết nối giữa Thượng phàm thiên và Hạ phàm thiên. Có thể phản chiếu được khát vọng cùng bí mật sâu trong nhân tâm.]
Xem xong giới thiệu, trên đỉnh đầu Huyết Minh liền xuất hiện một dấu chấm hỏi cự đại. Trảm Thần Đại Kiếp? Thượng, Hạ phàm thiên? Đây đều là những thứ gì?
Bị mấy từ ngữ mới lạ này làm cho đầu óc có phần trướng đau. Nhưng xem xét thái độ của hệ thống giống như không muốn giải thích ý nghĩa của chúng cho mình. Huyết Minh cũng không muốn tự chuốc lấy đau khổ, nên liền phối hợp không hỏi ra. Dù sao một ngày nào đó, hắn ắt sẽ tự biết đến mà thôi. Thời cơ chưa tới, biết trước cũng chẳng có ích lợi gì.
“Tư Hồn Tỉnh có thể nối liền thời không...Chả lẽ nói, mẫu thân của Trác Thiên Hạo năm xưa là thông qua Tư Hồn Tỉnh nên mới đến được Thương Lang đại lục? Nhưng nếu thật vậy, thì chẳng phải Thượng phàm thiên là chỉ Dị vực, mà Hạ phàm thiên...đương nhiên là để chỉ Thương Lang đại lục rồi!” Trong phút chốc, Huyết Minh liền suy diễn ra rất nhiều thứ. Nhưng rất nhanh liền phủ nhận một điểm.
“Không đúng, Hóa Nguyên bí cảnh cách 10 năm mới mở ra một lần. Hiện tại đã mở ra, nhưng đến tận mấy tháng sau, Trác Thiên Hạo mới thông qua thông đạo đi tới Dị vực mà a. Trừ phi...trên Thương Lang đại lục, không chỉ có một cái Tư Hồn Tỉnh, mà còn có cái thứ hai...”
Tinh quang chợt lóe, Huyết Minh liền hơi câu môi, hiện ra ý cười nhợt nhạt. Hắn cảm thấy, bản thân có lẽ đã đoán đúng được phần nào đó. Mà việc này, cũng khiến hắn nhiều ra một cái đường lui. Nếu lỡ một ngày nào đó hành động thất bại, bị phát hiện ra thân phận, hắn cũng có thể nương nhờ Tư Hồn Tỉnh đào thoát đến Dị vực.
Mặc dù không biết vị trí cụ thể của chiếc Tư Hồn Tỉnh còn lại là ở đâu. Nhưng không sao a, một trương Định vị thẻ liền có thể xoá hết mọi phiền não của hắn.
Dù đã suy tính rất nhiều thứ, nhưng Huyết Minh vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn biết rõ, bản thân lúc này đang sống vô cùng tốt, từ thân phận cho tới thực lực đều đã có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi. Cho nên tuyệt đối không thể nóng đầu, trực tiếp đi lên Thượng phàm thiên. Ai biết được, khi đó hắn có thể hay không sẽ trở thành tồn tại ở tầng thấp nhất, ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng.
Ít nhất cũng phải đợi lên đến Kiếm Thần cảnh rồi nói...
Làm ra quyết định, Huyết Minh liền dứt khoát nhặt lên nắp gỗ, chuẩn bị đem miệng giếng đậy lại. Thế nhưng, khi nghĩ tới công dụng phản chiếu nhân tâm của nó. Huyết Minh liền dừng lại động tác, hơi liếc mắt nhìn xem mặt nước.
“Nếu một lát ta có gặp phải nguy hiểm, nhớ kỹ đánh thức ta.” Lời này Huyết Minh là nói với Trác Thiên Hạo, còn có cả hệ thống và Hy Tà.
Nương nhờ mặt nước, Huyết Minh cũng nhìn đến bóng người che phủ áo choàng đen của mình. Nhưng rất mau, hắn liền cảm thấy trước mắt mờ nhạt, đầu óc khẽ rung, tầm nhìn liền đổi thành một góc độ nhìn hoàn toàn khác.
Hắn nhìn thấy một chiếc giếng, có đề ba chữ Tư Hồn Tỉnh. Nó được thời gian mài dũa, từ xuân hạ đến đông sang, nếm trải vô tận tuế nguyệt. Trong khoảng thời gian này, có vô số sinh linh ghé qua miệng giếng, tỷ như người, yêu thú,...
Huyết Minh yên lặng nhìn lấy những hình ảnh giống như một cuốn băng đang tua nhanh kia. Ban đầu, hắn vẫn vô cùng thờ ơ, chỉ là theo bản năng nhìn nhìn một chút mà thôi. Nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn đã dần dần co vào. Bởi vì hắn từ trong ức vạn sinh linh đó, nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
Lăng Phàm một thân hắc y, giống như một cái thiếu niên xông xáo thiên hạ đang ngồi trên thành giếng, trong tay cầm lấy bình rượu, thần sắc cô đơn hướng về mặt nước nói gì đó, nhưng Huyết Minh lại không nghe thấy được.
Sau đó, thời gian nhất chuyển, Huyết Minh liền nhìn thấy...U Linh. Nàng vẫn khoát lên áo giáp, tay cầm trường thương, nhưng cả người lại nhuốm đầy máu tươi, trên người chằng chịt vết thương. Máu nhỏ xuống, ở trên mặt đất đọng lại thành từng vũng với nhau.
Nàng tựa lưng vào trên giếng, đôi mắt khẽ liếc nhìn vào trong. Lại từ trong ngực lấy ra một mảnh vải đỏ, giống như trân bảo đồng dạng, cẩn thận nâng niu trong tay. Ôm lấy trường thương, co ro ở cùng một chỗ.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng Huyết Minh lại có một loại cảm giác...nàng đang khóc...
Nhưng rất nhanh, hình ảnh lại chuyển đổi hơn trăm nghìn lần. Lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Huyết Minh, là hình ảnh của một nam nhân mặc hắc bào thêu hình quỷ hỏa, đeo một tấm mặt nạ ác quỷ. Rõ ràng chính là kẻ Huyết Minh đã bắt gặp thoáng qua trong Mê Vụ Sơn lần đó.
Hắn giống như điên rồi, không ngừng oanh kích linh lực đánh vào trong giếng, khiến nước văng tứ tung. Sau đó, bỗng dưng lại dừng tay, từng bước một lảo đảo đi đến bên cạnh giếng nước. Cả người nghiêng về phía trước, gần như sắp ngã vào trong, không ngừng vươn tay vào mặt nước giống như muốn bắt lấy thứ gì đó...
Hình ảnh lại biến chuyển, thoắt cái, không biết bao nhiêu năm tháng lại trôi qua. Đến khi Huyết Minh cảm thấy có chút không chịu được nổi nữa, thì rốt cuộc, một thân ảnh sâu trong ký ức lại lần nữa đập vào mắt hắn.
Đoá Đoá giống như một cái xác không hồn đi tới, tang phục trên người đã bị nước thấm ướt, phảng phất vừa chịu qua một cơn mưa to. Gương mặt của nàng không có nửa phần huyết sắc, ánh mắt đờ đẫn nhìn về khoảng không. Chẳng mấy chốc, nàng đã đi đến cạnh miệng giếng, không chút chần chờ, từng chút một leo lên bên trên...
**Có tình iu cảm thấy hơi hụt hẫng trước cái kết cuộc đời của Trác Thiên Hạo có đúng không? Nhưng nghĩ kỹ lại đi, Trác Thiên Hạo có tính cách phật hệ, chỉ muốn an ổn sống qua ngày mà thôi. Cho nên chinh chiến tứ phương gì gì đó không phù hợp với hắn đâu. Kết quả ẩn cư này mới được tính là logic nhất.
**Về phần Trác Thiên Hạo không trở thành Chân Thần? Ta xin nhắc lại, Chân Thần chỉ có mười vị trí mà thôi. Nếu ai cũng trở thành Chân Thần hết thì Chân Thần cảnh còn gì là quý giá nữa, trở thành rau cải trắng ngoài chợ rồi.
**Thiên đạo bồi dưỡng ra trăm, ngàn cái khí vận tử, nhưng kẻ cuối cùng có thể tụ tập đủ khí vận, thực lực các loại, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.