Vô Thừa Ngạo đặt tay lên Căn Cốt Thạch. Chỉ thấy, Căn Cốt Thạch bắt đầu lóe lên hào quang sáng chói. Đây là màu của kim quang, giống như vô số châu báu đang tụ lại với nhau tạo ra ánh sáng vậy.
“Vô Liên Triệt, kim nguyên tố cấp 7, phân làm hạch tâm đệ tử.”
Vốn dĩ với thành tích ở vòng 1 của Vô Thừa Ngạo, dù cho hắn có được cấp 7 linh căn đi nữa thì cũng chỉ có thể làm đệ tử nội môn mà thôi. Nhưng bởi vì linh căn của hắn so với những người có linh căn cấp 7 khác lại phải tinh thuần hơn rất nhiều. Cho nên trưởng lão mới phá lệ bỏ qua vấn đề về tâm cảnh cho hắn, để hắn trở thành hạch tâm đệ tử.
Dưới đài đã lạnh ngắt như tờ. Đám người đều không khỏi kinh hãi, hâm mộ nhìn xem Vô Thừa Ngạo. Ngay cả Vô Liên Triệt cũng không ngoại lệ. Hắn nhớ rõ, kiếp trước linh căn của đệ đệ cùng lắm cũng chỉ là cấp 5 thôi a. Làm sao lại trở thành cấp 7 rồi?
Lúc này, bản thân Vô Thừa Ngạo cũng đang sửng sốt tại chỗ. Sau đó, trên mặt liền hiện ra vẻ mừng như điên, cùng một tia kiêu ngạo không dễ phát hiện ra được. Hắn liền biết, bản thân hắn nhất định chính là một cái thiên tài a!
Lúc đi ngang qua đám tân sinh, nhận thấy được ánh mắt hâm mộ của bọn họ, Vô Thừa Ngạo không khỏi tự hào ngẩng đầu. Thì ra cảm giác được người khác ngưỡng mộ là sung sướng đến như vậy.
Chẳng mấy chốc, lại đến số báo danh của Nhan Mạc Oa. Lần này, Nhan Mạc Oa so với Vô Thừa Ngạo lại càng phải cao điệu hơn rất nhiều. Trong tay cầm một thanh trường thương, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước Căn Cốt Thạch, đặt bàn tay lên trên nó.
Nhưng là, Căn Cốt Thạch chỉ vừa nhoáng lên một cái liền đã tắt hẳn. Ngay cả màu sắc là gì cũng không kịp nhìn thấy. Mà thấy vậy, gương mặt tự tin của Nhan Mạc Oa liền không khỏi cứng đờ lại, trợn to mắt nhìn.
Không đúng a, hắn chỉ cần trang cái bức liền đã tăng tu vi lên. Mức độ tăng tốc nhanh đến vậy, làm sao lại có thể là phế linh căn được kia chứ?
Nhưng là, hắn kinh ngạc cũng không có chỗ dùng. Bởi vì đám người xung quanh đã không cho hắn cơ hội đó. Ngoại môn trưởng lão sau khi kinh ngạc thoáng qua liền đã hồi phục lại tâm tình, cao giọng hô lên:“Nhan Mạc Oa, cấp 1 Kim hệ linh căn, phân làm tạp dịch đệ tử.”
“Ha ha ha, cười chết ta rồi, lúc mới đầu đi lên, nhìn thấy hắn một bộ dạng tự tin tràn đầy, ta cứ nghĩ rằng hắn đã nắm chắc trở thành nội môn đệ tử rồi kia chứ. Không nghĩ tới lại là cái bức hàng...”
“............”
Nghe thấy những tiếng chế giễu ở xung quanh, Nhan Mạc Oa không khỏi nghẹn đến đỏ mặt. Ngay khi hắn đang quẫn bách không biết làm sao, thì âm thanh của Đinh Đang lại vang lên.
| Chủ ký sinh, xuất hiện nhiệm vụ mới rồi a. Chỉ cần ngươi thành công đánh mặt đám người mắt chó nhìn người thấp này. Đồng thời đem “tuyệt thế thiên tài” Từ Huyết Minh đánh bại ở trước mặt mọi người, vang danh khắp Vạn Kiếm tông, thì Đinh Đang sẽ giúp ngươi thăng liền ba cái tiểu cảnh giới.|
| Đương nhiên, nếu thất bại, tu vi của ngươi sẽ bị lùi về tam trọng thiên. Cho nên, chủ ký sinh nhớ cố gắng nhiều hơn nha!|
Âm thanh thông báo này không những không khiến Nhan Mạc Oa bình tĩnh lại, trái lại còn khiến hắn như đánh máu gà, muốn lập tức thể hiện bản thân. Vì vậy, phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt hối thúc của ngoại môn trưởng lão, hắn liền đứng ở giữa diễn võ trường hô to.
“Ta không phục a! Tại sao hắn lại được xưng tụng là thiên tài tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Mà ta bây giờ 17 tuổi, tu vi cũng đã là Kiếm tôn cảnh tầng 9, thế nhưng vẫn bị các ngươi phân làm tạp dịch đệ tử a. Ta không cam tâm, các ngươi rõ ràng là cố ý chèn ép.”
Nhìn thấy Nhan Mạc Oa thế mà đem mình ra làm lá chắn, còn nói ra lời thu hút thù hận như vậy, Huyết Minh không khỏi buồn cười trong lòng. Đúng là cái tên não bị úng nước a. Vẫn chưa tìm hắn ta tính sổ, hắn ta liền đã tự mình chơi chết mình rồi.
Quả nhiên, lúc này, sắc mặt của một đám đại lão Vạn Kiếm tông liền không khỏi chìm xuống đáy cốc. Nhất là Sát Vô Quan, chưa để người khác kịp phản ứng, lão đã lấy ra trường kiếm của mình. Kiếm Tiên cảnh tu vi trong nháy mắt bộc phát ra, một chiêu kiếm ẩn chứa chín phần thực lực của lão liền chém về phía Nhan Mạc Oa.
Nhìn thấy kiếm thế trùng thiên bay tới, Nhan Mạc Oa không khỏi kinh hãi. Ngay khi hắn cho rằng bản thân sắp phải chết, thì từ xa, một đạo uy áp liền đánh tới, đem kiếm thế phá giải.
“Vô Quan, dừng tay.”
Liễu Chính lạnh giọng nói, ánh mắt lại khẽ đảo qua Nhan Mạc Oa, như có mang theo suy ngẫm. Niên cốt của kẻ này quả thật chỉ mới 17 tuổi. Nhưng linh lực lại không có chút dao động nào, cùng người bình thường giống nhau như đúc. Phảng phất là bị người ẩn tàng đi vậy. Đúng là quái lạ.
**Phân đoạn khảo hạch này vẫn còn sẽ kéo thêm vài chương nữa a. Ta thừa nhận, mấy chương này ta có hơi câu chương một chút. Bởi vì mấy nhân vật được ta chú trọng miêu tả như Trần Tĩnh, Liễu Ninh Anh, Vô Liên Triệt, VTN, Nhan Mạc Oa,... Đều sẽ là những nhân vật quan trọng trong “map nhỏ” Vạn Kiếm tông sắp tới. Cho nên mong mọi người có thể thông cảm cho sự bất tiện này.
**Ta sợ ta viết vắn tắt quá sẽ bị mọi người nói là viết giống như liệt kê ( ở chương đại điển bái sư, có 1 bạn kia đã phản hồi ta như vậy.) Và đồng thời, ta cũng sợ về sau mọi người không hiểu rõ nhân vật đó là ai, có thân phận gì, tính cách gì...
**Nhưng đừng lo, rất nhanh liền sẽ qua thôi. Cố lên!