Lúc này, Ân Như Tuyết đã buông ra Huyết Minh. Nàng cũng không quên việc bản thân vẫn còn đang mang thai, nên không thể làm quá trớn được. Thế nhưng, khi nhìn thấy thần sắc tiêu hồn của hắn, đáy lòng của nàng liền ngo ngoe rụt rịt.
“Sư tôn...Ta khó chịu...” Huyết Minh không vừa lòng lên tiếng “tố cáo” nàng đốt lửa mà không phụ trách dập tắt. Tiếng gọi ám thanh, cùng với hành động tiếp theo của hắn, cũng khiến hô hấp của Ân Như Tuyết có chút trì trệ.
Hắn nắm lấy tay nàng, đặt ở hạ thể của mình. Dù cách một lớp quần áo, nhưng Ân Như Tuyết vẫn có thể cảm nhận được “đồ vật” đang vô cùng phấn chấn kia. Gương mặt băng lãnh cũng không khỏi đỏ lên đôi chút.
“Sư tôn...giúp đồ nhi chữa bệnh có được không?”
“Ngoan, sư tôn liền giúp ngươi.” Bị Tiểu đồ nhi yêu cầu, Ân Như Tuyết cũng không hề có một chút sức chống cự nào. Bắt đầu giải khai đai lưng của hắn, đem tiểu jj đã sớm cứng rắn “thả” ra ngoài.
Mặc dù điều thân mật hơn cũng đã từng làm, nhưng đây là lần đầu tiên Ân Như Tuyết quan sát hạ thân của hắn ở khoảng cách gần như vậy. Màu sắc của nó vẫn như cũ là bạch bạch, nộn nộn, cũng không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng.
Dù chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng thấy qua heo chạy. Ân Như Tuyết rất nhanh liền lục lọi trong ký ức của mình, tìm tới một số “kỹ thuật” bên trong xuân cung đồ mà bản thân đã từng xem qua. Bắt đầu học theo, vận dụng vào trên người hắn.
Nàng nắm lấy thân gậy, bắt đầu trên dưới luật động. Bởi vì kích cỡ quá to, nên nàng phải dùng cả hai tay thì mới có thể bao khỏa hết được. Cả người quỳ ở trước mặt của hắn, vén lên tóc mai, đem phần đầu tương tự cây nấm kia ngậm vào miệng.
Nửa canh giờ sau, Ân Như Tuyết mới phun ra dị vật đã có xu hướng mềm xuống kia. Miệng và tay đều đã tê mỏi vô cùng. Quanh chóp mũi đều là mùi hương nam tính, mang theo một cỗ thanh hương kỳ lạ, không chút nào khó ngửi.
“Ách, sư tôn, người không sao chứ?” Trên trán có vài giọt mồ hôi, nghe thấy tiếng thở tương đối trầm trọng của Ân Như Tuyết, Huyết Minh hơi khàn giọng hỏi.
Mặt của Ân Như Tuyết có chút đỏ bừng, Huyết Minh quan tâm, khiến cho nàng lấy làm vui mừng. Vội vã lắc đầu đáp lời:“Không sao.”
Sau khi thanh tân xong mồ hôi cùng dơ bẩn trên người. Ân Như Tuyết và Huyết Minh mới ngồi ở cùng nhau. Lúc này, hắn đang yên ổn rúc vào trong ngực nàng. Mà nàng thì lại vòng tay qua vai, ôm lấy hắn.
“Ngày mai, nguyên tố phúc địa trong tông môn sẽ được mở ra, ngươi liền đến đó tu luyện đi. Còn có, đi lĩnh vài bộ võ kỹ, đan dược để phòng thân. Nếu không đủ điểm cống hiến liền dùng của vi sư.”
“Lát nữa vi sư liền ra ngoài, tìm một thanh binh khí tiện tay cho ngươi.” Ân Như Tuyết rất hiếm khi nhiều lời, ôn nhu như vậy. Bởi vì Huyết Minh tuổi tác quá nhỏ, nên mới khiến nàng đặc biệt đau hắn, cảm thấy có cưng chiều hắn như thế nào cũng không đủ.
Chỉ là Ân Như Tuyết không biết, trường hợp này của nàng cũng không phải là hiếm gặp. Nếu đặt ở thời hiện đại, thì thoả thoả chính là kim chủ bao nuôi tiểu bạch kiểm.
Mà Ân Như Tuyết thật sự cũng rất xứng với danh hào “kim chủ” này. Phải biết, nàng chính là trận pháp sư hàng đầu của Thương Lang đại lục. Bên ngoài không biết có bao nhiêu người đã từng thiếu nợ ân tình của nàng, huống chi còn có số tài nguyên mà nàng sở hữu.
Về phần điểm cống hiến của nàng ở trong tông môn...thì đó phải là một con số vô cùng kinh khủng. Thậm chí ngay cả Tông chủ - Liễu Chính cũng đều không có cách nào sánh bằng.
Nhưng là, dù tài nguyên rất nhiều, nhưng nàng cũng không có ý định chia cho Huyết Minh số lượng quá lớn. Bởi vì đạo lý mãng phu không có tội, tội ở mang ngọc nàng vẫn là hiểu đến. Có quá nhiều tiền tài, đối với sự trưởng thành của hắn cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nàng là dưỡng bảo bối, cũng không phải muốn dưỡng ra một cái hoàn khố. Hơn nữa, đầu óc của Tiểu đồ nhi còn ngây thơ như vậy, lỡ như bị người lừa hết gia sản không còn một mống thì phải làm sao?
“Sư tôn...đồ nhi nghe nói, một tháng sau, đồ nhi cùng chúng sư điệt phải đi Minh Nhật tông có đúng hay không?” Nghe xong lời Ân Như Tuyết nói, Huyết Minh không những không vui. Trái lại còn biểu hiện ra vô cùng lo lắng, giống như hài tử sắp bị ép rời xa mẫu thân.
Bị Huyết Minh đoán được ý đồ thật sự của mình, Ân Như Tuyết cũng không có giật mình. Trái lại, lại mang theo thâm tình nhìn hắn, tầm mắt có chút nóng bỏng:“Làm sao, nhớ ta?”
“Vâng. Ta sẽ rất nhớ Sư tôn rất nhiều, một ngày ba bữa cũng sẽ ăn không ngon.” Huyết Minh không chút keo kiệt thoả mãn lòng hư vinh, tự luyến của Ân Như Tuyết. Biểu hiện gọi một cái chân thành.
Ba năm một lần, các đại tiên môn đều sẽ đem tân sinh hoặc hậu duệ trong tông môn gửi đến Minh Nhật tông để học đạo, tu tâm dưỡng tính. Bởi vì thiên hạ tứ tông hiện tại, Minh Nhật tông chính là tông môn có lịch sử cổ lão nhất.
Hơn hết, Minh Nhật tông còn nổi tiếng vì môn quy nghiêm khắc, vô cùng quy củ, với hơn 5000 giới luật. Nghe nói, cách đây vạn năm, từng có một vị cái thế ma đầu bị bắt đến Minh Nhật tông làm tù nhân. Khi đó, giới luật bia của Minh Nhật tông chỉ có khoảng hai ngàn điều.
Không ai ngờ rằng, trăm năm sau, đại ma đầu cư nhiên lại cải tà quy chính, làm người uy phong lẫm liệt, lưu danh thiên cổ. Hơn nữa, còn trở thành lịch đại tông chủ của Minh Nhật tông, đem môn quy tăng thêm 3000 điều. Cuối cùng phi thăng thượng giới.
Cũng từ đó, tập tục đưa thế hệ trẻ trong tông môn sang Minh Nhật tông dạy dỗ liền truyền thừa đi ra. Thời gian cầu đạo lên đến nửa năm. Đương nhiên, cũng có một số tông môn là ngoại lệ, tỷ như Di Sơn phái, bởi vì đạo phật hai nhà không hợp nhau, nên những lần “tụ đạo” này, bọn họ cũng không có tham dự.
**Hôm nay nếu không bạo chương kịp thì mai bù nhá.
**Đến với Minh Nhật tông, chúng ta sẽ có gì nào? Đầu tiên là khá nhiều “niềm vui sướng bất ngờ”, hơn nữa còn gặp lại hai vị “lam nhan” của A Minh. Vài cái hố to ban đầu sẽ được lấp. Và quan trọng nhất là, nhân vật bi kịch bậc nhất truyện sẽ một lần nữa xuất hiện, dù cho không quá dài...