“Nhan công tử, thì ra là ngươi?”
Nghe thấy âm thanh của Nhan Mạc Oa vang lên, Huyết Minh liền lập tức giống như kinh ngạc mà nói ra. Thế nhưng, Thất Sắc Thảo đang tỏa ra quang mang trong tay hắn lúc này liền khiến cho những người còn lại ở đây không muốn cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Rống rống.”
Nhất là Bạch Dực Sư, khi nhìn đến Thất Sắc Thảo cư nhiên lại bị Huyết Minh nhổ đi, nó liền lập tức nổi điên lên mà nhào về phía hắn. Muốn đem hắn xé ra thành từng mảnh..
Đối diện với thế công của Bạch Dực Sư, Huyết Minh liền chỉ vân đạm phong khinh mà đặt tay lên trên vỏ kiếm. Sau đó, ngón trỏ của hắn liền khẽ gõ một cái. Lúc này, chỉ nghe thấy một đạo tiếng “leng keng” vang lên, Hy Tà liền lập tức bắn ra khỏi vỏ.
Ngay khi những người xung quanh, kể cả Bạch Dực Sư cũng chưa kịp phản ứng điều gì thì cơ thể của nó đã “ầm ầm” ngã xuống đất. Ở giữa mi tâm của nó lúc này là một lỗ máu xuyên qua đầu, liên tục có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Mà nhìn lại, chỉ nghe tiếng “leng keng” lại một lần nữa vang lên, Hy Tà kiếm đã nhanh chóng tra lại vào vỏ. Ngay cả hình dạng của nó ra sao cũng như nó là thế nào đem Bạch Dực Sư giết chết thì những người còn lại cũng không nhìn thấy được. Vì thế, hai người Lăng Dự cùng Nhan Mạc Oa liền lập tức cảnh giác lên mà nhìn chằm chằm Huyết Minh.
Hy Tà: Ta có cảm giác bản thân thật giống một con cẩu, chủ nhân kêu cắn ai. Ta liền phải lao ra cắn người đó. Thật sự là đau khổ... T_T
“Ặc, cái kia, ta đi trước...”
Cuối cùng, vẫn là Nhan Mạc Oa có sức chịu đựng kém nhất vội vàng nói ra. Cũng không để cho Huyết Minh trả lời, hắn liền đã lập tức dùng hết tốc độ cha sinh mẹ đẻ của mình mà rời đi như một làn gió. Đùa sao a, ở lại để chịu ngược hay gì?
Nghe thấy tiếng bước chân chạy trối chết của Nhan Mạc Oa, Huyết Minh cũng không có ra tay ngăn cản mà chỉ xoay người đi đến trước mặt của Lăng Dự. Không nhanh không chậm mà cùng Lăng Dự chắp tay chào hỏi.
“Vị nhân huynh đây, tại hạ tên là Huyết Minh. Đúng rồi, đây là Thất Sắc Thảo của ngươi có đúng không? Ngươi mau nhận lấy đi.”
Bị hành động này của Huyết Minh làm cho ngớ người, Lăng Dự liền bất tri bất giác đem Thất Sắc Thảo nhận lấy. Trong đầu liên tục hiện đầy dấu chấm hỏi. Đây không phải là nên đoạt bảo hay sao a? Tại sao lại đem trả cho hắn rồi?
“Yêu hạch của Bạch Dực Sư ta có thể nhận được không a?”
“À, được được...”
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Lăng Dự liền gật đầu đáp ứng yêu cầu của Huyết Minh. Dù sao hiện tại đối với hắn mà nói, Thất Sắc Thảo vẫn có công hiệu hơn yêu hạch rất nhiều. Thế nhưng, lúc này hắn cũng đã buông bớt phòng bị đối với Huyết Minh. Bởi vì người tới có mưu cầu vẫn đáng tin hơn người bỗng dưng tỏ vẻ ân cần a.
“Ta là Lăng Dự, là thiếu chủ của Thương Lang dong binh đoàn. Theo tình trạng của hai người, dường như công tử đây là có quen biết với kẻ ban nãy?”
“Đúng vậy, hắn là Nhan đại thiếu gia của Nhan gia. Khi đi ngang qua Vân Lan thành, tại hạ đã từng gặp qua một lần.”
Đối với sự nghi ngờ bên trong lời nói của Lăng Dự, Huyết Minh vẫn vờ như không hay biết gì mà không chút do dự nói ra. Sau đó liền đem yêu hạch của Bạch Dực Sư thu vào trong không gian.
“Vậy sao?”
“Vậy thì trên đường tới đây ngươi có hay không gặp được ba cái nữ nhân. Trong đó một cái có dung mạo xinh đẹp, vận y phục màu...”
Nói ra hai từ không rõ ý vị, như nghĩ đến điều gì. Lăng Dự liền lập tức hỏi một câu làm cho Huyết Minh có chút khó xử mà nhíu mày lại. Cuối cùng đành ảo não lắc đầu.
Ngay khi phản ứng lại, đến cả chính Lăng Dự cũng không khỏi xấu hổ vì câu hỏi không có não của mình. Đôi mắt của người ta không nhìn thấy được, hắn cư nhiên lại chạy đến hỏi thăm mấy điều ngu ngốc như vậy.
“Thật sự xin lỗi a, bởi vì lo lắng cho hôn thê của mình cho nên ta mới...”
“Không sao, ta hiểu được mà. Mặc dù ta xác thực không thể nhìn thấy được ba cái nữ nhân. Nhưng là...ta...”
“Làm sao...Ngươi có phải là đã gặp phải thứ gì đó?”
Nhìn thấy Huyết Minh bỗng dưng lại ngập ngừng, trên gương mặt cũng mang theo sự thương cảm cùng quẫn bách. Lăng Dự liền bắt đầu cảm thấy được không thích hợp, một cảm giác bất an liền bắt đầu sôi trào trong lòng của hắn.
“Phải...ta là gặp phải 2 cái vong hồn vô cùng kỳ dị do Nhan công tử điều khiển. Ta nghe thấy hắn gọi chúng bằng tên của 2 cái nữ nhân, một cái dường như gọi là...Kha Nương...còn một cái là...Sát...”
“Sát Thi Diễm có đúng hay không?”
Khi nghe Huyết Minh giống như là vô cùng “khó khăn” thuật lại chuyện này. Nhất là khi nghe đến cái tên kia, Lăng Dự liền cảm thấy cổ họng ngay ngáy mà phun ra một ngụm máu. Giống như kẻ điên mà nắm lấy hai vai của Huyết Minh ra sức lắc.
“Lăng huynh...xin ngươi nén bi thương...”
Đối diện với sự điên cuồng của Lăng Dự, Huyết Minh cũng không có hất tay hắn ta ra mà vẫn như cũ để cho hắn ta bắt lấy. Trong giọng nói cũng mang theo sự an ủi cùng đồng cảm sâu sắc, trên gương mặt cũng dần hiện ra một cỗ u buồn không tên.
[.........] U buồn cái rắm, ký chủ nhà nó là đang cười lăn lộn ở trong đầu thì có. Đúng là một kẻ biến thái da mặt dày như tường thành mà.
Mà nghe thấy câu trả lời bất lực này của Huyết Minh, Lăng Dự liền đã đoán ra được chính xác đáp án rồi. Tâm như tro tàn đem Huyết Minh buông ra, Lăng Dự liền giống như mất đi sức lực mà lùi về sau vài bước. Cuối cùng liền trực tiếp ngã ngồi xuống đất, đôi mắt đỏ lên mang theo sự phẫn hận khôn cùng mà nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một cái tên.
“Nhan Mạc Oa, Nhan Mạc Oa...”
[ Chúc mừng ký chủ thành công ly gián quan hệ giữa Lăng Dự và Nhan Mạc Oa. Phần thưởng: cách bố trí Đào Hoa Liệp Sát trận.]
**Kịch trường nhỏ a~:
- -Nhan Mạc Oa: Ta bị hắn cắm sừng, khi nhìn thấy hắn lại còn phải bỏ chạy cong đuôi... ( TДT)
- -Lăng Dự: Hôn thê của ta bị hắn giết, ta còn liên tục cúi đầu cảm tạ hắn. Cùng hắn xưng huynh gọi đệ...( TДT)
- -Nhan Mạc Oa: Đm...凸(-_-)凸
- -Lăng Dự: Đm...凸(-_-)凸