Theo dặn dò của Huyết Minh, Mộng Phạn vẫn là đưa Vô Thừa Ngạo trở về. Lúc này, hắn đang cầm lấy một gáo nước nhỏ tưới cho đóa hoa lan treo trên bệ cửa sổ. Thần thái tiêu diêu lại an tường.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới buông gáo nước xuống. Gương mặt anh tuấn toát lên vẻ hoài nghi, dò hỏi:“Mộng Phạn, là ai tới đó?”
“Bẩm công tử, là Vô công tử tới.”
“Vô sư điệt?” Huyết Minh trước hết là sững sờ, một hồi sau mới cười tươi đi tới, sự vui mừng biểu hiện ra hết sức chân thành:“Mộng Phạn, mau mời Vô sư điệt ngồi xuống. Vào trong lấy ấm trà ra, để ta pha trà cho hắn.”
“Vâng.” Làm theo phân phó của Huyết Minh, đáy lòng Mộng Phạn lại chập chùng không ngừng. Chính là khuôn mặt giả tạo này đã khiến nàng bị lừa. Chỉ là, bị lừa bởi diễn kỹ như vậy, nàng cũng là thua không oan.
Đợi khi Mộng Phạn vào trong lấy bình trà, Huyết Minh liền ngồi xuống trước mặt Vô Thừa Ngạo, hòa nhã hỏi:“Vô sư điệt, không biết hôm nay ngươi tới đây là vì việc gì?”
Dù gặp qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đối diện với Huyết Minh, Vô Thừa Ngạo đều cảm thấy ghen ghét khôn cùng. Phảng phất chỉ cần đứng chung một chỗ với hắn, bản thân liền sẽ trở thành bùn đất, mà hắn lại chính là bạch liên trong sạch thanh cao.
Việc này, khiến sự ích kỷ và tự ti trong lòng Vô Thừa Ngạo bị câu ra.
“Không dám giấu gì Tiểu cung chủ, kỳ thực ta và Mộng Phạn đã tình cờ gặp được nhau cách đây không lâu. Hiện tại, ta và nàng cũng lưỡng tình tương duyệt. Cho nên ta mới mạo muội tới đây, muốn thay Mộng Phạn chuộc thân.”
Nghe Vô Thừa Ngạo nói xong, Huyết Minh liền cau mày. Ngay khi gã cảm thấy căng thẳng, cho rằng hắn không đồng ý, thì hắn lại chợt bật cười:“Chuộc thân gì chứ? Ta cũng chưa từng xem Mộng Phạn cô nương làm tỳ nữ a. Nếu sư điệt có thể yêu thương nàng, ta làm sao có thể làm gậy đánh uyên ương được chứ?”
Huyết Minh đồng ý, khiến ý cười trên mặt Vô Thừa Ngạo cũng càng thêm chân thành. Từ tận phế phủ cảm tạ:“Tiểu cung chủ, đa tạ ngươi!”
Lúc này, Mộng Phạn cũng từ bên trong đi ra, vừa vặn nghe thấy những lời này. Chú ý tới động tĩnh của nàng, Huyết Minh liền cười nói:“Mộng Phạn, ngươi tới đúng lúc lắm, Vô sư điệt đã đến nói hết mọi chuyện với ta rồi. Sau này ngươi không cần làm tỳ nữ cho ta nữa.”
“Công tử!” Nghe Huyết Minh nói, Mộng Phạn cũng không vui mừng, trái lại lại sợ hãi quỳ xuống, mếu máo:“Nô tỳ đã thề cả đời sẽ đi theo người, làm sao có thể...”
“Được rồi, Mộng Phạn, ta biết ngươi là cô nương tốt. Chỉ là mười lượng bạc mà thôi, không đáng để ngươi bán mạng như vậy đâu.” Huyết Minh đỡ nàng dậy, lắc đầu nói:“Chỉ cần ngươi sống tốt, sau này mang ngân lượng trả lại cho ta là được rồi, không phải sao?”
Mộng Phạn thừa nhận, nếu không phải biết được bộ mặt thật của thiếu niên này, nàng rất có thể sẽ bị hắn làm cho cảm động. Gương mặt có phần cứng đơ, Mộng Phạn chỉ có thể gượng cười, một mặt ngượng ngùng.
“Được rồi, lát nữa ngươi liền thu dọn tay nải chuyển sang tiểu viện của Vô sư điệt đi. Đợi khi trở về Vạn Kiếm tông, ta sẽ thay ngươi làm chủ, tác hợp cho hai người.”
“Đa tạ Tiểu cung chủ.” Thành công ôm được mỹ nhân về, hảo cảm của Vô Thừa Ngạo đối với Huyết Minh cũng cọ cọ dâng lên. Ít nhất là không còn cảm thấy trướng mắt như trước nữa.
Sau đó, Mộng Phạn cũng thu dọn hành lý, cùng Vô Thừa Ngạo rời khỏi tiểu viện của Huyết Minh.
Mà việc này, rất nhanh cũng truyền khắp tông môn. Chủ đề bàn tán chủ yếu của đám người chính là:
Vô Thừa Ngạo là điên rồi mới có thể yêu thích một nữ tử phàm nhân đến chết mê chết mệt, thậm chí muốn cưới nàng làm thê tử. Nhất là khi nữ tử này còn là cái côi nhi lưu lạc đầu đường, không rõ lai lịch, dung mạo cũng không phải là hoa nhường nguyệt thẹn đến mức nào.
Mà chuyện thứ hai, thì chính là Huyết Minh nhân nghĩa. Tỳ nữ của mình, nói đưa là đưa, căn bản là không dùng thân phận tới áp người. Hơn nữa, ra ngoài còn có thể bỏ tiền giúp đỡ người gặp nạn.
Trong lúc đó, hai vị đương sự cũng đã về tới biệt viện. Trước khi vào, Mộng Phạn liền xoắn xuýt lo âu nói với Vô Thừa Ngạo:“A Ngạo, huynh nói...huynh trưởng của huynh có thể hay không sẽ ghét bỏ ta thân phận thấp kém a?”
“Không đâu. Chỉ cần ta thích, huynh trưởng sẽ không phản đối.”
Nói nói, Vô Thừa Ngạo liền nắm tay Mộng Phạn, dắt nàng vào trong. Trong lòng hân hoan tìm kiếm thân ảnh của Vô Liên Triệt:“Huynh trưởng!”
Nghe thấy gã gọi, Vô Liên Triệt cũng đẩy cửa phòng ra. Trong tay hắn còn xách một thùng nước, giống như là vừa tắm xong. Nhìn thấy bên cạnh gã còn đi theo một nữ nhân, hắn liền nhíu mày.
“Huynh trưởng, đây là Mộng Phạn. Nàng là ý trung nhân của ta. Mong huynh trưởng có thể đồng ý cho ta cưới nàng.”
Vô Liên Triệt không đáp lời, cũng không có quá nhiều biểu lộ, hờ hững đặt thùng nước xuống, hỏi thẳng:“Tu vi, tư chất, thân thế.”
“Bẩm...Vô đại ca...Tiểu nữ chỉ là phàm nhân...không có linh căn. Cha mẹ tiểu nữ cũng đã qua đời không lâu, tiểu nữ trước kia đã từng làm qua thị nữ.” Mộng Phạn cúi thấp đầu, lí nhí đáp. Hai mắt nàng tràn đầy dao động cùng tự ti.
Không ngoài dự liệu, nghe nàng giới thiệu xong, sắc mặt Vô Liên Triệt liền càng thêm xa cách. Đệ đệ của hắn làm sao lại có thể cưới một phàm nhân làm thê tử được chứ? Hơn nữa còn là một phàm nhân không có gia thế, không có hậu trường.
Xứng với đệ đệ hắn, ít nhất cũng phải là những tiên tử đứng đầu Tiên Ma lục kia.
Thấy Vô Liên Triệt rõ ràng là không mấy vừa lòng, Vô Thừa Ngạo liền vội vàng đứng ra. Muốn thay Mộng Phạn giải thích:“Huynh trưởng, mặc dù thân phận Mộng Phạn có chút thấp, còn từng làm qua thị nữ. Nhưng nàng là làm thị nữ cho Tiểu cung chủ a! Tiểu cung chủ đã hứa, sẽ thay nàng...”
“Ngươi nói nàng là thị nữ của Từ Huyết Minh?”
Hai mắt ngưng tụ, Vô Liên Triệt liền cắt ngang lời gã. Thân ảnh thoắt cái xuất hiện ở bên cạnh Mộng Phạn. Sét đánh không kịp bưng tai bóp lấy cổ nàng, nhấc lên. Đôi mắt hắn lạnh lùng, mang theo dày đặc sát cơ:“Nói, ngươi có mục đích gì?”
**Mong mọi người thông cảm, hiện tại ta đã về quê làm đám cưới cho đứa em họ. Ít nhất là một tuần nữa mới có thời gian rảnh và quay trở lại tp. Trong thời gian này, có lẽ ta sẽ ra chương không đều. Thiếu bao nhiêu chương, sau này ta sẽ bù.