Mơ màng hé mắt, Huyết Minh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang ngồi bên cạnh mình. Rõ ràng là một cái nữ nhân, nhưng lại không thấy rõ được gương mặt. Nữ nhân...nghĩ đến hai từ này, Huyết Minh liền trực tiếp đưa tay đem cơ thể của nàng kéo về phía của mình.
“Nga...” Kinh hô một tiếng, đợi khi hệ thống kịp phản ứng lại. Nó đã bị Huyết Minh đè xuống dưới thân, vạt áo cũng bắt đầu bị bàn tay thô lỗ của hắn xé mở. Không biết có phải là do bản năng hay không, nó liền đưa tay đẩy đẩy vai của hắn. Yếu ớt phản kháng.
“Đừng...”
Thế nhưng, đổi lấy cũng chỉ là sự nóng nảy hơn của Huyết Minh mà thôi. Hắn bắt đầu cúi đầu ở trên môi của nó gặm cắn một chút, bàn tay lại theo vạt áo của nó chui vào trong da thịt trắng mịn như mỡ đông kia. Xúc cảm lạnh lẽo khiến cho hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
“Ưm ưm...” Bị Huyết Minh đè ép cướp đoạt đi không khí, khoang miệng cùng lưỡi nhỏ cũng bị hắn không chút lưu tình nào quấy phá. Nó liền lập tức đưa tay đấm thình thịch vào vai của hắn tỏ vẻ bất mãn. Thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ là làm việc vô bổ.
Bởi vì bàn tay của hắn lúc này cũng đã sờ đến bộ ngực nhỏ nhắn vừa mới phát dục của nó. Do sử dụng kiếm trong thời gian dài, lòng bàn tay của Huyết Minh cũng đi theo phủ lấy một lớp chai sạn. Cho nên, mỗi một tấc da thịt bị hắn chạm vào, cảm giác rùng mình tê dại này liền khiến cho nó không thể không vặn vẹo thân mình.
Lúc này, vạt áo của nó đã bị vén sang một bên. Đem đôi bạch thỏ cùng với nhũ hoa đang run rẩy trong không khí kia lộ ra bên ngoài. Dùng bàn tay phủ lên một bên bồng đảo, Huyết Minh liền có cảm giác được thứ trong tay giống như là một cái màn thầu vậy. Mà nghĩ đến từ màn thầu, bất tri bất giác, Huyết Minh lại rời khỏi đôi môi của nó. Hạ thấp đầu đem một bên ngực bị bỏ rơi ngậm vào trong miệng.
Ăn ngon, so với màn thầu lại thơm, lại mềm hơn.
“Nha...thật ngứa...”
Chỉ có thể bất lực gọi ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nó cũng liền theo bả vai đem y phục của hắn níu kéo đến lung lay. Cảm nhận được bàn tay của hắn đang dần dần rời bỏ một bên ngực của bản thân mà di chuyển dần về dưới. Theo phản xạ, nó liền đem chân khép chặt lại.
Thế nhưng, Huyết Minh rất dễ dàng liền dùng cánh tay hữu lực của mình đem hai chân của nó mở ra. Nhanh chóng cởi ra tiết khố. Lập tức, nơi tư mật trắng nõn vô mao kia liền xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Khiến cho hạ thể của hắn càng thêm căng cứng hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến thân thể đều mềm, nó chỉ cảm thấy hoa huy*t của mình giống như là có thứ gì đó đang chảy ra ngoài. Cảm giác hư không trống rỗng khiến cho nó không khỏi vặn vẹo thân mình.
“Mới như vậy liền đã ướt rồi sao? Ngoan, liền cho ngươi ngay đây.”
Cười tà mà nói ra, Huyết Minh liền cởi ra xiêm y của mình. Đem cự vật đã trướng đau đặt ở trước u huyệt của nàng cọ cọ một chút. Đem dịch hoa thấm lấy xung quanh côn th*t liền thẳng eo tiến vào bên trong u huyệt chặt chẽ chưa từng bị khai hoang kia.
“A, đau quá, ngươi mau đi ra ngoài...”
Cảm giác hạ thân giống như là bị một thanh kiếm cắt ra làm đôi, nó liền không khỏi hô lên một tiếng ấm ức. Nước mắt sinh lý cũng đi theo trào ra ngoài. Mười ngón tay xinh đẹp lại ở trên lưng của hắn hung hăng cào lấy. Tiểu huyệt bởi vì đau đớn cũng liền co chặt lại với nhau, muốn đem dị vật to lớn kia đẩy ra ngoài.
Trên lưng bị cào đến tê dại, tiểu huynh đệ lại bị khít khao xiết chặt lấy. Huyết Minh liền lập tức giống như một đầu dã thú cuồng bạo mà bắt đầu di động hông, mong muốn giải toả đi dục hỏa trong người mình.
Mỗi một lần bị Huyết Minh tiến vào trong cơ thể, nó liền không khỏi phát ra tiếng thút thít yêu kiều như con mèo nhỏ. Khiến cho hắn lại càng thêm hưng phấn mà ra sức thêm.
Vì vậy, không biết hôm nay là ngày nào, bây giờ đã là giờ nào. Đến khi nó cảm thấy cổ họng mình đều đã gọi đến khàn, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực. Thì Huyết Minh mới lần nữa chạy nước rút trên người nó. Âm thanh trầm trầm mà hỏi:“Ngươi là ai? Tên gì?”
Nghe thấy lời này của hắn, bất tri bất giác, nó liền khẽ lắc đầu. Mà thấy vậy, nhíu chặt mày, Huyết Minh lại trầm giọng nói ra. Bởi vì dục hỏa đã dần được dập tắt, ý thức của hắn rốt cuộc cũng đã lần nữa trở về với tự thân. Khiến cho hắn bắt đầu suy tư về thân phận của nữ nhân lạ mặt này.
“Làm sao? Ngươi là không muốn nói?” Vừa hỏi, Huyết Minh lại vừa tà ác mà dừng lại động tác ra vào của mình. Khiến cho nó không khỏi một trận thất lạc mà vặn vẹo eo nhỏ, rốt cuộc cũng là lí nhí thỏa hiệp:“Không...là không có tên.”
“Không có tên sao?”
Một lần nữa lập lại lời này, giống như là nghĩ đến điều gì. Huyết Minh liền cúi người ngậm lấy vành tai đang ửng đỏ của ai kia:“Ừ, nếu đã vậy, ngươi liền gọi là Dịch Tịnh Thi đi.”
Chưa kịp để cho nó kịp nghĩ ra được hàm nghĩa sâu sắc bên trong cái tên này thì chỉ nghe, Huyết Minh lại lần nữa tà ác nói ra. Dưới thân cũng tiếp tục làm lại động tác vốn dĩ của mình.
“Nếu sau này chúng ta có nhi tử, liền đặt tên là Dịch Thuỷ Hàn đi, ta sẽ dạy nó làm một cái tráng sĩ.”
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn.
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”
( Dịch là: Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về.)
Cho nên, trước khi lần nữa bị Huyết Minh làm cho hồn thượng cửu thiên. Hệ thống chỉ rất muốn mắng hắn một đốn:“Đậu a, trên đời này có người cha như ngươi sao? Đặt cho con của mình một cái tên nghe thì văn nhã nhưng thực chất lại xúi quẩy đến như vậy!”
“Còn có, ngươi cảm thấy trong tình cảnh này, đọc thơ văn của Khinh Kha thì thật sự thích hợp sao? Nếu để ông ta biết, ông ta nhất định sẽ từ trong hầm mộ bò ra bóp chết ngươi.”
**Cảm ơn bạn Emilia123 đã ủng hộ cho Nhóc nha. (●´з`)♡
**Tối qua ngủ bị đơ cổ nên hôm nay phải nằm trên giường bó thuốc cả ngày rồi, nên có lẽ chỉ đăng được một chương này thôi a. Ngày mai ta sẽ bù.