Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 12: Chương 12: Nhan Mạc Oa




[ Hảo cảm của Y Trân đối với ký chủ +10. Điểm phản diện +10. ]

Trước khi đến đây, hắn cũng đã dò hỏi từ những người xung quanh để biết thêm về quá khứ của nàng. Cho nên, hắn cũng đã dự đoán trước làm thế nào để khiến nàng buông xuống phòng bị đối với hắn.

[ Ký chủ, ngươi có muội muội từ khi nào vậy a.]

“Ta nói có thì liền sẽ có.”

[......] Ký chủ bịa chuyện đến quan minh chính đại như vậy, nó không còn gì để nói nữa.

Mà Y Trân lúc này đã nhớ đến mẫu thân của nàng, đồng thời cũng nhớ đến tình trạng tứ cố vô thân của bản thân. Bất tri bất giác liền có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Huyết Minh.

Nếu như lúc này nàng từ chối hắn, nàng chắc chắn sẽ chết. Nhưng là, nếu nàng rời đi cùng hắn, đó có lẽ vẫn là một đường sinh cơ. Không những thế, Nhan gia nhất định cũng sẽ không buông tha cho phụ thân của nàng, như vậy xem như nàng cũng đã trả được thù cho mẫu thân.

“Được, ta đồng ý rời đi cùng ngươi.”

[ Đinh, nhiệm vụ hạn giờ hoàn thành. Phần thưởng: 50 Điểm phản diện, Vấn Hồi kính x1.]

Nghe thấy câu trả lời của nàng, trong lòng Huyết Minh cũng không có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng là điều này cũng không trở ngại hắn nở một nụ cười chân thành với Y Trân, giống như là hắn rất vui khi nàng đồng ý bỏ trốn cùng hắn.

“Các ngươi muốn đi đâu?”

[ Thù hận của nam chủ: Nhan Mạc Oa đối với ký chủ +10. Điểm phản diện +20.]

Ngay khi Huyết Minh vừa định ôm lấy Y Trân thì âm thanh mở cửa liền vang lên, kèm theo đó là giọng nói âm trầm cùng với một thân ảnh mặc hỷ phục liền xuất hiện từ trong bóng đêm.

Hôm nay, Nhan Mạc Oa vốn dĩ cũng rất vui vẻ vì bản thân cuối cùng cũng phá đi số kiếp xử nam, cưới được mỹ nhân, bước đi trên con đường thu thập hậu cung, trái ôm phải ấp mà hắn ta hằn mơ ước.

Nhưng là, khi hắn ta bước vào trong tân phòng, đón chờ hắn ta cũng không phải là tân nương xinh đẹp mỹ mều, mà thay vào đó là cảnh thê tử của hắn ta đang muốn bỏ trốn cùng người khác. Lúc này, hắn ta chỉ cảm thấy bản thân dường như lại cao thêm vài cen ti mét, mũ xanh rười rượi.

Nhan Mạc Oa vốn dĩ là một cái trạch nam mê đọc truyện nam tần ở thế kỷ XXI. Sau một giấc ngủ tỉnh dậy, hắn ta liền phát hiện bản thân cư nhiên lại xuyên qua thời không, trở thành một tên hoàn khố công tử ở Thương Lang đại lục.

Không những vậy, trên người hắn ta còn có một cái hệ thống trang bức vô cùng kỳ bí, khiến cho hắn ta suy đoán bản thân có phải là nam chính hay không. Nhưng là, hôm nay hắn ta lại bị người hung hăng đánh mặt, khiến cho hắn ta nhanh chóng tỉnh dậy khỏi mộng tưởng.

“Ngươi trước ngủ một lát đi, chuyện còn lại thì ta sẽ lo.”

Nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt của Y Trân, Huyết Minh liền nhỏ giọng nói với nàng một câu. Cũng không đợi nàng trả lời, hắn liền đưa tay đem nàng đánh ngất đi. Hắn mới không nói đâu a, nếu nàng vẫn còn tỉnh thì nàng chính là một cái phiền toái.

“Hệ thống, đem Thực Tâm Cổ cùng Mê Hồn Hương đều hối đoái.”

[ Đinh, hối đoái thành công. Điểm phản diện -55.]

[ Thực Tâm Cổ: cổ trùng không rõ nguồn gốc. Sau khi nuốt phải loại cổ trùng này, nó sẽ chui vào tim rồi ngủ đông ở đó. Mỗi khi đến ngày trăng tròn, nó sẽ tỉnh dậy mà bắt đầu gặm cắn huyết nhục, đau đớn không thể tả được.

Đánh giá: Địa cấp trung phẩm.

Điểm phản diện: 50.

*Nếu người sử dụng uống vào lượng lớn nước lạnh, Thực Tâm Cổ sẽ bị lạnh cóng rồi chết.]

[ Mê Hồn Tán: Một loại thuốc mê bình thường.

Đánh giá: Hoàng cấp hạ phẩm.

Điểm phản diện: 5.

*Tác dụng được giữ trong 1 canh giờ, không có tác dụng với người có tu vi quá cao.]

Sau khi nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, Huyết Minh liền câu lên khóe miệng mà đem áo choàng chùm lại, che khuất đi gương mặt của bản thân mình. Giọng nói cũng nhanh chóng đè thấp xuống, trở nên có phần khàn khàn.

“Làm sao a, cảm giác khi bị cho đội nón xanh ( đội nón xanh = cắm sừng) là như thế nào. Có phải hay không là rất tức giận?”

“Nhưng là, chỉ cần ngươi tức giận là ta liền vui rồi. Càng tức giận sẽ càng thêm soái a.”

Mà Nhan Mạc Oa sau khi nghe thấy âm thanh trêu tức này của Huyết Minh thì lại càng thêm tức giận mà nhanh chóng rút ra thanh kiếm đang được treo phía trên vách tường, nguyên tố hệ băng cũng nhanh chóng tỏa ra tứ phía.

“Tên khốn, chịu chết đi.”

Nhìn thấy linh khí xoay chuyển quanh người của Nhan Mạc Oa, Huyết Minh mặc dù không có sợ hãi nhưng mày cũng là nhíu chặt lại.

Không ngờ chỉ mới qua một tháng, tên Nhan Mạc Oa này cư nhiên lại tu luyện từ phàm nhân lên thành Kiếm sư cảnh tầng 7. Đúng là tu luyện vượt bậc mà, xem ra sau khi rời khỏi đây, hắn nhất định phải đổi thêm tài nguyên để tu luyện mới được.

Ngay khi kiếm của Nhan Mạc Oa hướng về phía Huyết Minh đâm thẳng tới thì hắn không những không tránh, mà còn vô cùng bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhanh chóng giơ lên hai ngón tay liền đem lưỡi kiếm của Nhan Mạc Oa kẹp vào bên trong, không động đậy được.

“Ngươi quá yếu, không đánh được ta rồi. Uổng cho ngươi là một cái người xuyên việt a, đúng là làm mất mặt quá mà.”

“Ngươi...ngươi...”

[ Thù hận của nam chủ: Nhan Mạc Oa đối với ký chủ +50. Điểm phản diện +100. ]

Nhan Mạc Oa khó có thể tin được mà trừng lớn mắt, giống như nhìn thấy một cái quái vật mà nghẹn họng không nói được thành lời, trong đầu cũng lập tức bị nỗi kinh hãi thay thế, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Làm sao hắn lại biết được hắn ta là người xuyên không kia chứ? Chẳng lẽ...hắn cũng là người xuyên không giống hắn ta?

“Tạm biệt a đồng liêu, hẹn ngày tái ngộ.”

Mà Huyết Minh chờ đợi cũng chính là thời cơ này, vì thế, hắn liền từ trong tay áo lấy ra một túi thuốc bột mà rải vào mặt của Nhan Mạc Oa.

Không kịp phòng ngừa, Nhan Mạc Oa liền đem một đám thuốc bột này hít vào trong người, trên mặt cũng phủ lấy một tầng bột trắng trông vô cùng buồn cười.

“Ngươi...”

“Ta làm sao a? Đừng lo, quà gặp mặt mà ta tặng cho ngươi vẫn còn chưa hết đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.