( P/s: Chương phụ = cha chồng.
Nhạc phụ = cha vợ.)
Ngày 30 tháng chạp. Một đám nhi nữ ( nghiệt tử) của Huyết Minh rốt cuộc cũng tụ tập về Vân Giới Điện. Trong tay còn cầm theo một quyển sổ thật dày, nói là cần khảo sát ý kiến của hắn gì đó.
Mang theo hứng thú, Huyết Minh liền đồng ý. Ôm lấy gối ôm nhỏ ngồi đối diện với đám nhi nữ - tế, tức đông đúc, chen chúc cùng một chỗ kia. Chờ đợi câu hỏi của bọn họ.
( P/s: Tế = con rể. Tức = con dâu.)
Giang Thuần một thân phấn y, dịu dàng ngoan ngoãn ngồi vào giữa nhất. Đem quyển sổ đặt lên bàn. Nhu thanh hỏi:“Tính danh?”
“Huyết Minh.”
“Giới tính?”
“..................”
“Ta là cha ruột của ngươi, ngươi nói xem?”
“............” Giang Thuần nghẹn lời, tự động bổ sung một chữ “nam“. Cười cười bồi tội với Huyết Minh, trong lòng lại đem kẻ ghi câu hỏi này mắng tới cẩu huyết lâm đầu.
“Tuổi tác?”
Không cần suy nghĩ, Huyết Minh liền đáp:“Không nhớ.”
Giang Thuần tiện tay ghi vào một chuỗi con số. Cũng không đem việc này để trong lòng, hỏi tiếp.
“Có bao nhiêu thê nhi?”
“Ngươi là từ trên trời rơi xuống sao?” Có chút khó chịu, ngữ khí của Huyết Minh liền trở nên bất thiện.
“Có thể hỏi câu nào có chất dinh dưỡng hơn được không?”
Bất động thanh sắc, Giang Thuần liền tính nhẩm một chút. Ghi vào chỗ “thê nhi” thêm hai con số. Sau lại, mới tiếp tục hỏi vào chính đề:“Yêu cầu của người đối với con dâu là gì?”
“Vật sống.” Nói nói, ánh mắt lại hơi liếc nhìn Huyết Từ Ca và hắc bào nam tử đang ngồi cùng một chỗ với hắn. Đạm nhiên bổ sung thêm:“Nữ.”
“Yêu cầu đối với con rể?”
“Nam.” Lần này, ngay cả yêu cầu “vật sống” Huyết Minh cũng không thèm nói nữa, chỉ từ trong miệng nghiến ra một chữ. Ánh mắt lại lóe lên nhìn chằm chằm vào Cơ Vãn cùng nữ nhân đang cùng nàng “khanh khanh ta ta” kia.
Hai cặp đôi bị Huyết Minh ghim:????
“Nếu ba cái nữ nhi của ngươi yêu cùng một người, ngươi sẽ?”
Không cần suy nghĩ, Huyết Minh liền tuân theo bản tâm đáp:“Đem nam nhân đó chặt làm ba khúc, chia đều cho bọn họ.”
Hạ Vũ:!!!!!!!!!
Huyết Cơ:!!!!!!!!
Giang Thuần:!!!!!!!!!
Ân Sương:!!!!!!!!!
Nhìn bầu không khí quỷ dị giữa ba nữ một nam, Huyết Minh mới ác ý cười cười, hòa hoãn:“Đùa thôi, cứ đem hắn cướp về làm “áp trại phu nhân” cho bọn họ a.”
Đối với câu trả lời này, Giang Thuần cũng xem như vừa lòng. Mỉm cười lau mồ hôi lạnh trên trán cho Hạ Vũ.
“Nếu nhi nữ của ngươi yêu một người, ngươi không đồng ý, nhưng “y” nhất định phải lấy kẻ đó cho bằng được. Ngươi sẽ?”
“Qua qua. Một đám nghiệt tử đó nào có nghe lời ta đâu.” Huyết Minh xua tay, lại không quên trừng mắt nhìn “một đám nghiệt tử” nào đó.
Đám nghiệt tử ( Mị Nhi + Lão thất + Vãn Vãn): Lão cha lại giận dỗi thì phải làm sao đây? Online chờ, rất rất gấp!
“Nếu nhi nữ của ngươi yêu một người, mà nàng ( hắn) không yêu nhi nữ của ngươi. Ngươi sẽ?” Không biết vì sao, nói đến đây, Giang Thuần liền ý vị thâm trường nhìn Tiểu Bát.
Tiểu Bát:............Nhìn ta làm gì?
Không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai nữ nhi. Huyết Minh liền cười tà một tiếng, vô cùng bá - khí nói:“Hạ dược đem lên giường giùm cho nhi nữ a. Không có tình yêu nào mà lên giường không giải quyết được cả.”
Nghe Huyết Minh nói, Tiểu Bát giống như bừng tỉnh đại ngộ. Hai mắt lập lòe, hơi cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ việc gì.
Thấy vậy, Giang Thuần hơi câu khóe môi, liếc mắt xuống câu dưới. Ngay lập tức, ý cười nơi đáy mắt liền càng sâu, cố ra vẻ đứng đắn hỏi:“Nếu tế, tức của ngươi từng là người thầm mến hay tình nhân cũ của ngươi, ngươi sẽ?”
“Phụt...khụ khụ...” Còn chưa để Huyết Minh trả lời, hắc bào nam tử vừa mới hớp vào một ngụm nước trà liền đã lập tức phun ra tới. Eo của hắn lúc này đang bị “Vương phi” Huyết Từ Ca bên cạnh nhéo lấy. Vừa mới ngẩng đầu liền đối diện với nụ cười lành lạnh như đao của đối phương.
Hắc y nam tử:!!!!!!
Hắc y nam tử: Bổn vương cảm thấy bản thân bị người nghiêm trọng nhắm vào a! Vương phi, hãy nghe bổn vương nói!!!
Nhìn một đám nhi nữ nghẹn cười đến đỏ mặt cùng với bộ dạng của hắc y nam tử. Huyết Minh liền nghiêng mặt phất tay:“Câu tiếp theo, chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.”
“Nếu một ngày nào đó, nhi nữ của ngươi bị người phụ bạc. Ngươi có giúp đỡ họ hay không?”
“Không.” Dứt khoát trả lời, nhưng Huyết Minh vẫn bá khí nhướng mày:“Ta sẽ không giúp họ níu kéo “tra nam ( nữ)” kia. Mà là đem kẻ đó xiên lên, nướng cho chó ăn.”
“...............”
Đối diện với sự thô bạo của lão cha nhà mình, Giang Thuần cũng không mấy hiếm lạ. Nhưng khi nhìn đến câu hỏi phía dưới, cả người liền có chút không tốt, thần sắc quái dị:“Người...người cảm thấy, nhi nữ và tế, tức nên...song tu như thế nào là hợp lý nhất?”
Huyết Minh:...............
“Ta có thể hỏi, câu hỏi này là của vị tiểu bằng hữu nào đưa ra hay không?”
Dưới cái nhìn của Huyết Minh, ở trong đám người, rốt cuộc cũng có một cánh tay giơ lên.
Hạ Vũ:“Là ta.” Ta chỉ là quá khổ bức thôi mà a. Có một đám thê chủ như lang như hổ cũng không phải là lỗi của ta mà!!!
“Khụ khụ. Song tu quá nhiều không tốt cho sức khoẻ, phải bảo trọng thân thể. Nếu không, đổi thành ba ngày một lần?” Huyết Minh khó xử gợi ý, đồng thời cũng có phần buồn cười.
Nào ngờ, vừa nói xong, Huyết Minh liền đã nhận được vô số ánh mắt ai oán từ phía “chúng nam” + “chúng nữ“. Đương nhiên, trong đó còn len lỏi không ít cảm kích từ phía một số tiểu bằng hữu.
Hạ Vũ + Lão thất + Tiểu thập nhất + Mị Nhi + hồng y nữ tử: Đây mới thật sự là thân cha a! Cảm động đến muốn rớt nước mắt...
Nhân lúc người khác không chú ý, lén lút ghi vào mấy chữ: một ngày bảy lần. Giang Thuần liền ôn hòa cười cười, bắt đầu câu hỏi tiếp theo:“Lão cha, lần đầu tiên ôm nhi nữ, ngươi có cảm nghĩ gì?”
Tính ra, nhi nữ đầu lòng được Huyết Minh ôm, chính là Đại nhi tử Y Dạ a. Dùng ngón chân cũng có thể đoán, câu hỏi này nhất định là hắn đưa ra.
Còn không phải sao? Nhìn đi, đôi mắt của hắn lúc này đã thắp sáng lên hai viên tinh tinh, mang theo mong đợi nhìn xem Huyết Minh.
Nào ngờ, Huyết Minh căn bản là không chú ý tới sự chờ mong của hắn. Bắt đầu nhớ lại tình cảnh lúc đó. Sau một lúc lâu, mới đúng sự thật đáp:“Nhi tử của ta, tại sao lại nhăn nheo, xấu xí giống như con khỉ con vậy a?”
Y Dạ:............
Chúng nhi nữ: Haha.
**Hôm nay sẽ bù chương cho các ngươi a. Mong các ngươi sẽ thích NT nhỏ này.
**Tại sao ta lại xưng hô nhi nữ của A Minh là “một đám”? Các ngươi thử tính tính xem, 11 nhi nữ, trừ Bất Quy không có thê tử. Thì những người khác, mỗi người ít nhất đều có một vị đạo lữ. ( Tiểu Thập Nhất có tận 10 vị thê tử.) Tính ra đi, con số có kinh - khủng hay không?