Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 348: Chương 348: Phá thiên kiếm ảnh




Chỉ thấy, Phương Nghĩa lúc này đã mang theo nụ cười khát máu, buông ra dây cung. Ngay lập tức, mũi tên liền phi nhanh về trước, đâm thẳng vào trên người một tên ma tộc bị rơi lại ở đằng sau. Tên ma tộc đó lập tức bị đính thẳng xuống cát mịn, mũi tên xuyên qua người gã, đuôi tên lúc này vẫn còn rung lên bần bật do dư chấn quá mạnh.

Nhìn thấy con mồi trúng tên, Phương Nghĩa liền càng thêm vui vẻ. Từ ống đựng tên sau lưng rút ra một mũi tên nữa, lắp vào trên dây cung. Tiếp tục bắn giết những tên ma tộc khác chạy ở phía sau.

“Phương Nghĩa này quả thật là quá phận...” Trác Thiên Hạo nhíu mày, có phần không vui nói ra. Kể từ khi bị Huyết Minh “tẩy não”, nhân - ma hai tộc ở trong mắt của hắn đều đã không còn khác gì nhau cả. Cho nên, làm thánh mẫu nhiều năm như vậy, nhìn thấy tình cảnh người sống bị đương làm con mồi như thế này, hắn vẫn là có phần không nhịn được.

Thấy “tiểu đồng bọn” lại bắt đầu bị thánh mẫu nhập thân. Huyết Minh không khỏi liếc xéo hắn một chút, bĩu môi đỗi vài câu:“Ở bên cạnh ta, ngươi vẫn là thu hồi lòng thương hại đáng xấu hổ đó lại đi. Bởi vì so với Phương Nghĩa mà nói, ta còn tàn nhẫn hơn rất nhiều. Lời nói của ngươi, khiến ta cảm thấy giống như bị người chọc cột sống.”

Huyết Minh nói không tốt, Trác Thiên Hạo cũng liền không tiếp tục nói thêm nữa. Hắn ngượng ngùng cúi đầu, không hiểu sao lại hiện ra vài phần tịch liêu. Hắn chỉ là thuận miệng nói nói vậy thôi. Cũng không có ý định muốn châm chọc hắn đâu a! Bảo bảo thật là đáng thương...

Rất nhanh, đám ma tu kia liền lướt qua người Huyết Minh, đem hai người bỏ lại đằng sau. Huyết Minh và Trác Thiên Hạo vẫn đứng ở nguyên vị, chờ đợi Phương Nghĩa chạy tới.

“Ồ? Các ngươi không trốn?” Nhìn thấy hai tên tán tu trước mắt này vẫn đứng ngây ra đó, Phương Nghĩa liền nhíu mày. Sau đó, liền quan sát hai người một chút, mi tâm cũng từ từ giãn ra.

Một cái Kiếm đế cảnh sơ giai, một cái Kiếm Tiên cảnh tầng 1 mà thôi, không đáng lo sợ a.

Từ trong ánh mắt của Phương Nghĩa bắt lấy một tia tự tin ăn chắc bản thân. Huyết Minh liền nghiêng đầu xem gã, mang theo ý cười nghiền ngẫm, nhưng bởi vì bị áo choàng che giấu, nên cũng không bị gã phát hiện ra được:“Tại sao lại phải trốn a?”

“Tại sao lại phải trốn? Ngươi nói thử xem là do đâu?” Phương Nghĩa cười rộ lên nhìn xem có chút điên dại, giống như cái bệnh nhân tâm thần. Hắn huơ huơ cung tên trong tay, hứng thú bừng bừng liếc nhìn bọn họ. Hai con mồi này, đã thành công khơi dậy thú tính của gã rồi a.

Trác Thiên Hạo cảm thấy một trận khó chịu, muốn tìm Phương Nghĩa gây sự. Nhưng nửa đường lại bị Huyết Minh cản lại. Huyết Minh bắt lấy cổ tay hắn, triều Phương Nghĩa cười một tiếng.

“Ngươi đang cười cái gì?”

Phương Nghĩa sa sầm mặt, lạnh giọng hỏi. Nhưng nhận lại cũng chỉ là tiếu thanh càng thêm châm biếm của Huyết Minh mà thôi. Phương Nghĩa dù cho có tốt tính, cũng không nhịn được bị người khinh miệt như vậy. Lập tức giương cung thẳng về phía Huyết Minh:“Có tin ta lập tức đem đầu của ngươi bắn nát giống như dưa hấu hay không?”

Huyết Minh bỗng dưng lại im bặt. Ngay khi Phương Nghĩa cho rằng hắn đã bị dọa sợ, thì hắn bỗng dưng lại lắc đầu. Lấy giọng điệu hiếu kỳ hỏi:“Ngươi giống như rất thích thú khi nhìn thấy thần sắc sợ hãi của người khác a?”

“Ta đang suy nghĩ. Trong lúc sinh mệnh trôi đi, ngươi có thể hay không cũng cảm thấy thích thú?”

“Muốn chết.” Tức giận gầm nhẹ, Phương Nghĩa liền nhắm thẳng về phía đầu của Huyết Minh, bắn ra một tiễn. Bên ngoài mũi tên phủ lên một tầng kim hệ nguyên tố, khiến độ sắc bén được tăng lên gấp bội, xuất hiện kim quang chói lóa.

Gã vốn dĩ còn muốn trêu đùa con mồi một chút, hiếu kỳ vì sao chúng không sợ hãi. Nhưng hiện tại, gã đã không còn nhiều kiêng nhẫn như vậy nữa. Chỉ cần nghe thấy tiếng gào thét thê lương, cùng với huyết tinh văng tung tóe như pháo hoa mà thôi.

Ngay khi mũi tên lao tới, Huyết Minh cũng không có di chuyển, mà là kéo Trác Thiên Hạo ra phía sau. Lòng bàn tay phủ lên một lớp băng mỏng giống như bị thạch hóa. Trực tiếp đưa tay, bắt lấy mũi tên kim sắc kia. Mũi tên vốn có tốc độ vô cùng nhanh, nhưng ở trong mắt của hắn, thì vẫn như cũ chậm trễ vài nhịp.

“Tiễn của ngươi, giống như có chút yếu.” Huyết Minh hờ hững bình luận, không màng ánh mắt kinh hãi của Phương Nghĩa, liền trực tiếp đem mũi tên vò nát. Giống như một khối giấy vun, không chút để tâm ném xuống đất.

“Làm...làm sao có thể...ngươi...”

“Có gì không thể a? Ngươi làm không được là do ngươi quá mức rác rưởi mà thôi. Đừng đem khả năng của một tên phế vật như ngươi áp đặt vào trên người của ta.”

Khinh bỉ nhìn lấy Phương Nghĩa, Huyết Minh liền lạnh lùng trào phúng. Lời nói ra, khiến Phương Nghĩa vừa thẹn lại vừa giận. Hai mắt đỏ ngầu như dã thú bị thương, nhiệt tính mười phần:“Ngươi muốn chết!!!”

“Không, không. Người muốn chết, là ngươi.” Huyết Minh cười gằn, lập tức phất tay. Một cái Kiếm Tiên cảnh sơ giai mà thôi, chỉ cần một chiêu, liền có thể đem gã chém giết vô số lần. Dù sao, linh lực bên trong thể nội của hắn hiện tại đã có thể sánh ngang với đại đa số tu sĩ Kiếm Tiên cảnh cao giai rồi a.

Đang nhìn Huyết Minh, ngay tức khắc, Phương Nghĩa liền cảm thấy trước mắt tối sầm, thiên địa phảng phất như mất đi hết thảy hào quang. Từ trên trời, bỗng dưng lại xuất hiện một cái lưỡi kiếm, nằm vắt ngang thương khung. Lưỡi kiếm rơi xuống, tốc độ cũng không nhanh, nhưng lại xé toạc cả hư không.

“Không...không...” Phương Nghĩa gần như điên cuồng gầm thét lên. Nhưng căn bản là không có gì dùng. Lưỡi kiếm nhanh chóng rơi xuống. Khiến gã trừng to mắt nhìn xem tình cảnh bản thân mình bị trảm thành hai nửa.

Bên ngoài, Trác Thiên Hạo cùng Huyết Minh cũng không có nhìn thấy được hình ảnh mà Phương Nghĩa nhìn thấy. Bởi vì loại ảo giác này, chỉ xảy ra ở trên người của kẻ đối diện với Phá Thiên Kiếm Ảnh mà thôi.

Đập vào trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có hình ảnh Phương Nghĩa bị tươi sống chẻ ra làm đôi.

**Thiếu nợ 1c rồi nha các tình iu. 555. Sẽ bù sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.