Cho đến cuối cùng, người thắng vẫn là Lăng Phàm. Nhưng lệnh người khó hiểu chính là, hắn cũng không có hạ tử thủ với Nam Cung Trường Hận. Thậm chí còn thay hắn ta gánh đỡ nghiệp lực, đồng ý giúp Đại đạo quản lý Thiên Khải tháp, chậm rãi chữa trị lại thế giới.
Nhưng nếu nói việc này đã đủ khó hiểu rồi, thì làm người khó hiểu hơn chính là, Nam Cung Trường Hận cũng không có cảm kích. Trái lại, còn lập ra hoành nguyện: Một ngày không giết Lăng Phàm liền không thành Thần. Sau đó chủ động đi vào Thiên Khải tháp chịu tội.
Một trận chiến này, Nam Cung Trường Hận một tiếng hót làm kinh người. Được người xưng tụng là Chân Thần bên dưới đệ nhất nhân. Chỉ cần Chân Thần không ra, hắn liền là vô địch.
Thậm chí, còn có truyền ngôn cho rằng, Nam Cung Trường Hận kỳ thật đã có thể trở thành Chân Thần từ rất lâu. Chỉ là do hoành nguyện năm xưa, cho nên hắn mới dừng bước tại Thông Thiên cảnh lâu như vậy.
Mà nhờ lời giải thích của Công Tôn Lưu, thắc mắc trước đây của Huyết Minh mới được giải đáp. Những danh tự, địa danh như “Tứ hải bát hoang”, Hồng Hoang, Hồng Mông,... các loại, kỳ thật đều là do Lăng Phàm thuận miệng bịa ra. Sau đó liền lưu truyền dần, trở thành tên của những địa danh trên Thượng phàm thiên.
Đối với những việc này, Huyết Minh chỉ đương làm cố sự đến nghe, cũng không để tâm quá mức. Dù sao thì chuyện đã xảy ra trong quá khứ, thì chẳng thể ảnh hưởng được đến tương lai của hắn.
“Ban nãy ở thiện phòng, có phải ngươi cảm thấy mọi thứ đều rất nghiêm chỉnh hay không?” Lúc này, Đả Hổ đang ngồi bên cạnh cũng chen miệng vào, giống như hồi ức nói:“Kỳ thật trước đây, thiện phòng cũng không có ngăn nắp như vậy, mà là vô cùng náo loạn. Bởi vì một miếng thịt, thậm chí còn sẽ có người chết. Cho đến tận khi A Tu La vương xuất hiện...”
“Hắn lấy sức một người, địch lại hơn nửa tù nhân trong Thiên Khải tháp. Lúc đó, thiện phòng biến thành một cái tu la tràng, huyết tinh vẩy đầy đất. Kể từ ngày đó, thiện phòng liền trở thành quy quy củ củ như hiện tại.”
Khi đó, Đả Hổ đã là tù nhân trong Thiên Khải tháp. Cho nên, ngày hôm đó, gã cũng là nhân chứng chứng kiến hết thảy, ký ức vô cùng khắc sâu. Thậm chí, bằng vào đôi ba lời miêu tả, gã cũng không thể đem khung cảnh đẫm máu lúc đó miêu tả lại được.
“Mà danh xưng A Tu La vương, cũng là từ ngày này liền bắt đầu theo sau vị hung thần kia.”
- ------------------------
“Làm sao...làm sao lại có thể như vậy được?” Ngụy Dao trở về Tây cung, trên mặt rã rời, không ngừng lẩm bẩm. Ngay cả ma ma của mình dò hỏi, nàng cũng chẳng thèm đoái hoài tới, tựa như cái xác không hồn.
Nhưng là, chưa để Ngụy Dao kịp từ trong đả kích đi ra. Thì cửa cung của nàng đã bị đá văng ra. Tiếu Thương Thiên mang lên mặt nạ ác quỷ, chậm rãi đi vào trong. Bởi vì đã nghe thấy lời lầm bầm của nàng, hắn cũng không tiếp tục vòng vo nữa. Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
Ma ma của Ngụy Dao đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của hai vị chủ tử liền không khỏi sợ hãi kinh hô.
Ngụy Dao thì chỉ ngây ngốc ngẩng đầu, con ngươi rời rạc không có tiêu cự. Thấy nàng như vậy, chân mày Tiếu Thương Thiên liền nhíu lại, bước nhanh về trước, bóp lấy sườn mặt của nàng, nhấc lên:“Nói!”
“Vương thượng...xin Vương thượng thả nương nương ra, ngài đang làm đau ngài ấy a...” Ma ma hoảng hốt chạy đến bên chân Tiếu Thương Thiên, khóc lóc dập đầu, thay Ngụy Dao cầu xin.
“Cút.” Một cước đá bay ma ma, Tiếu Thương Thiên lại lần nữa dời mắt lên trên người Ngụy Dao. Thấy nàng ta không nói, chỉ đờ đẫn rơi lệ, hắn liền hừ lạnh đem nàng vứt xuống:“Không nói có đúng không? Vậy bổn vương liền thay ngươi nói.”
“Đúng vậy, Liễu Tình là nam nhân, bổn vương thích hắn. Cho nên mười mấy vạn năm qua, bổn vương mới không chạm vào một sợi tóc của ngươi.”
Mặc dù khi nãy đã tận mắt chứng kiến, nhưng đến khi chính miệng Tiếu Thương Thiên thừa nhận, Ngụy Dao vẫn là không thể chấp nhận được sự thật...nam nhân đồng sàn cộng chẩm với mình mười mấy vạn năm qua, cư nhiên lại là đoạn tụ!
“Đừng có làm vẻ mặt đó cho bổn vương xem. Trước khi thành hôn, ngươi cũng không phải không biết bổn vương đã có người trong lòng. Là ngươi mong muốn quyền thế, địa vị, cho nên mới cùng bổn vương đạt thành hiệp nghị. Ngươi gả cho bổn vương, bổn vương nâng đỡ cho gia tộc của ngươi, công bằng công chính.”
Nghe Tiếu Thương Thiên nhắc lại chuyện trước kia, Ngụy Dao không khỏi chua xót kêu lên:“Nhưng ta đã thật lòng yêu ngươi a!”
Chỉ là, đối với Ngụy Dao thổ lộ, Tiếu Thương Thiên cũng chỉ thờ ơ. Thậm chí, còn biểu lộ có chút châm chọc:“Yêu ta? Ngươi yêu là quyền thế, là vinh hoa phú quý của ngươi đi a? Nếu ta không phải Quỷ Diện Quân của Quỷ giới, ngươi sẽ yêu ta sao?”
“Ngươi vừa muốn quyền lực, lại vừa muốn có được tình yêu. Ngụy thị A Dao, ngươi càng ngày càng lòng tham không đáy a.”
“Nếu không phải ngươi có dung mạo giống hắn đến năm phần, nhất là đôi mắt phượng ẩn chứa quật cường kia, ngươi nghĩ bổn vương sẽ bất chấp hết thảy thú một cái thứ nữ thân phận thấp hèn của một môn phái bất nhập lưu như ngươi về làm Vương hậu sao?”
Ngụy Dao cúi đầu không nói, nhưng oán khí cùng khuất nhục lại bắt đầu cọ cọ dâng lên. Chỉ là, giống như chưa đủ đả kích nàng, Tiếu Thương Thiên lại nói tiếp:“Vốn dĩ, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm đồ trang trí treo trước mặt bổn vương là được rồi. Bổn vương cũng không ngại cho ngươi một chút sủng ái. Có điều, ngươi quá thông minh, lại còn xem thấu bí mật của bổn vương...”
“Hơn nữa, còn to gan lớn mật đến mức dám tính kế bổn vương. Mua sắm mê dược từ chỗ Thanh Khê Hồ tộc, bỏ vào lư hương của bổn vương. Khiến bổn vương nhận lầm ngươi thành hắn, suýt chút nữa liền để ngươi đạt thành mục đích, mang thai trưởng tử của ta.”
“Nhưng rất không may, ngươi có lẽ vạn vạn không ngờ tới, người bổn vương thích lại là nam nhân. Dù bổn vương bị mê dược mê hoặc, nhưng ít nhất vẫn còn phân biệt được nam nhân với nữ nhân a. Cho nên, ngươi không chỉ không thành công, còn mất đi sủng ái của bổn vương.”
Nói đến đây, Tiếu Thương Thiên liền ngồi xổm xuống trước mặt Ngụy Dao, đối diện với ánh mắt của nàng. Hắn lại không nhanh không chậm nói tiếp:“Ngươi có lẽ cảm thấy rất tiếc hận khi đó lại thất bại trong gang tấc đi?”
“Nhưng kỳ thật ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng. May mắn bởi vì thất bại, cho nên ngươi mới còn có thể ngồi ở đây nghe bổn vương nói chuyện. Nếu không, dù cho ngươi thật mang thai đi nữa, bổn vương cũng sẽ không do dự đem ngươi băm thây vạn đoạn.”
“Bởi vì chạm vào ngươi khiến bổn vương cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ vậy. Mang thai con của ta, ngươi không xứng.”
**Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao? Tưởng mình là nữ chính ngôn tình, ai dè... Chắc cũng cay như mì cay cấp mười, chua như xoài non, đắng như thuốc bắc, chát như chuối sống, mặn như muối iot thôi nhỉ?