Nhìn thấy hành động của Trác Thiên Hạo, Huyết Minh âm thầm bĩu môi. Quả nhiên, nam chính đều có chiếm hữu dục cao như vậy a. Nhìn một cái mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào cả. Ai hiếm lạ kia chứ.
Thế nhưng, khinh bỉ thì khinh bỉ, cũng không có nghĩa hắn sẽ ở một bên ăn thức ăn cho chó mà bọn họ rải ra. Vì vậy, hắn liền hừ lạnh. Tầm mắt chăm chú về phía bọn họ, châm chọc:“Này, các ngươi có phải là quên mất còn có một người sống sờ sờ ở đây hay không a?”
“Xem ra, là do ta quá không có tính uy hiếp, nên các ngươi liền đem ta xem nhẹ rồi?”
Nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí của Huyết Minh, sắc mặt Lâm Nguyệt Thiền lại tái nhợt lần nữa. Vội vã túm lấy vạt áo, đối với việc bị hắn nhìn thấy chính là một trận ghê tởm.
Nàng vội vã đặt một bàn tay lên vai của mình, hơi ngưng thần lại. Ngay sau đó, lòng bàn tay của nàng liền toát ra quang huy lục sắc. Trong nháy mắt, miệng vết thương trên vai nàng cũng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà khép lại. Nhưng đồng thời, sắc mặt của nàng lại càng thêm tái nhợt. Một bộ dáng suy yếu vô lực.
Năng lực của nàng mặc dù vô cùng thực dụng, nhưng cũng không phải là vô biên vô tận. Sử dụng càng nhiều, cơ thể sẽ càng suy yếu hơn. Một ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng hai lần.
Mắt thấy Lâm Nguyệt Thiền đã bình phục, ánh mắt của Trác Thiên Hạo lại vô ý thức rơi vào trên người Huyết Minh. Một bộ dáng rối rắm, muốn nói lại thôi, gần như là ngũ vị tạp trần.
[ Trác Thiên Hạo:
Độ thù hận:???
Độ hảo cảm:???
Suy nghĩ hiện tại:???]
“Hệ thống, xảy ra chuyện gì rồi? Sao bảng tra xét của Trác Thiên Hạo lại là một đám dấu chấm hỏi vậy?” Vốn chỉ định nhìn lướt qua mà thôi. Nhưng Huyết Minh không ngờ tới lại phát hiện ra chỗ kỳ lạ này. Đây là có ý gì?
[........................]
[ Bởi vì tâm trạng và suy nghĩ của Trác Thiên Hạo biến đổi quá mức dày đặc. Dẫn đến số liệu của hệ thống bị lag, không thể hiện ra con số chính xác được. Nên chỉ có thể dùng dấu chấm hỏi đến biểu thị.] Hệ thống cũng có chút kinh ngạc nhìn xem đánh giá cảm xúc của Trác Thiên Hạo. Đừng nói đây chính là cảm giác “vừa yêu vừa hận” trong truyền thuyết đi?
Mà nghe được loại thuyết pháp này, Huyết Minh liền không chịu nổi dùng ánh mắt quái dị quan sát Trác Thiên Hạo. Diễn biến tâm lý của con hàng này rốt cuộc là có bao nhiêu khủng bố đây a? Cư nhiên lại khiến hệ thống bị lag.
“Đừng nhìn ta như vậy. Mới một đoạn thời gian liền đã nhớ ta rồi sao?” Nhận thấy Trác Thiên Hạo cũng đang nhìn mình, Huyết Minh không khỏi tới một câu.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, một câu nói bất chợt của Huyết Minh lại khiến Trác Thiên Hạo lập tức mất tự nhiên dời đi ánh mắt. Thì ra, hắn ta cư nhiên vẫn còn nhớ tới hắn!
Huyết Minh cũng chỉ thuận miệng trêu đùa một câu mà thôi, không hề đem việc này để ở trong lòng. Hắn đem Khốn Tiên Tác lấy ra, ý cười nghiền ngẫm nhìn xem Trác Thiên Hạo. Khiến Trác Thiên Hạo không khỏi dâng lên cảm giác nguy cơ, chẳng lẽ...hắn là muốn...
Quả nhiên, Khốn Tiên Tác đã vèo một tiếng đem hắn trói lại, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng. Thế nhưng, đáng sợ hơn là, dưới ánh mắt kinh hãi của Trác Thiên Hạo, Huyết Minh lại không biết từ đâu lấy ra một sợi roi đỏ tươi như huyết sắc, bên trên đính đầy móc câu, vừa nhìn liền khiến người ta cả người băng lãnh.
“Chát” Tiếng roi rơi vào trên da thịt vang lên.
“Đừng...A!”
Sợi roi này có lẽ chính là tâm ma cả đời của Trác Thiên Hạo. Mỗi đêm khi chợp mắt đi ngủ, hắn đều sẽ mơ thấy bản thân bị hắn ta dùng roi đánh. Loại cảm giác đau đớn này, khiến hắn vĩnh viễn đều không bao giờ quên được. Ở bên trong đau khổ, lại xen lẫn một chút...chờ mong?
Huyết Minh dùng Hy Tà tiên quất vào trên người Trác Thiên Hạo thêm vài lần nữa. Khiến hắn không khống chế nổi co rụt thân mình, đau đớn giãy giụa, phát ra tiếng gào khống khổ.
[.....................] Nhìn thấy tình cảnh này, không hiểu vì sao, hệ thống lại cảm thấy có gì đó sai sai ở đây...Đinh, đã giám định xong xuôi, ký chủ 99% sở hữu máu S ẩn tàng!
Cùng lúc đó, nhìn thấy Trác Thiên Hạo bị đánh, Lâm Nguyệt Thiền liền hoảng loạn một đợt. Sợ hãi chạy tới ôm lấy hắn, dùng cơ thể thay hắn che chắn lại, vô ý hứng chịu một roi của Huyết Minh.
“Dừng tay!!!Ngươi mau dừng tay!”
Lâm Nguyệt Thiền phát ra tiếng kêu khóc nức nở. Trên lưng truyền tới cảm giác nóng rát, nhói đau từng cơn. Nếu không phải Huyết Minh không muốn lấy mạng Trác Thiên Hạo, đem móc câu trên Hy Tà tiên thu hồi. Thì trên lưng của nàng lúc này chắc chắn đã là một mảnh máu thịt giàn giụa.
Huyết Minh mắt lạnh nhìn xem Lâm Nguyệt Thiền, lại không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, tiếp tục rút thêm vài roi. Đến khi cả hai co quắp ở cùng một chỗ, hắn mới dừng lại động tác.
“Hức...đau quá...”
Hít vào một hơi khí lạnh, phát hiện Huyết Minh đã không đánh tiếp nữa. Lâm Nguyệt Thiền mới nước mắt đầm đìa đem Trác Thiên Hạo đỡ dậy, tràn đầy lo lắng:“Trác công tử, ngươi có sao hay không...”
“Ta không sao...” Sắc mặt Trác Thiên Hạo có điểm đỏ, giống như bị nghẹn thật lâu. Được Lâm Nguyệt Thiền đỡ dậy, trên trán của hắn đều là mồ hôi, nhưng ánh mắt lại lướt qua một tia thất lạc. Cũng không muốn nâng mắt nhìn xem Lâm Nguyệt Thiền.
Mặc dù cảm thấy thái độ của Trác Thiên Hạo có chút kỳ quặc, nhưng Lâm Nguyệt Thiền cũng không để tâm. Nàng là đang suy nghĩ một việc khác, gương mặt hơi đỏ, thẹn thùng đưa tay, nắm lấy bàn tay của Trác Thiên Hạo.
Trong nháy mắt, Trác Thiên Hạo liền kinh ngạc nhìn xem nàng. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Huyết Minh. Phát hiện sự chú ý của hắn cũng không đặt ở nơi này, Trác Thiên Hạo mới thở phào một hơi, đem bàn tay rút ra khỏi tay của nàng. Không hiểu sao lại có chút cách ứng, lén lút ở trên y phục lau chùi một đợt.
Thế nhưng, chưa để Lâm Nguyệt Thiền phản ứng được việc Trác Thiên Hạo rút tay ra. Thì “vèo”, Hy Tà tiên đã quấn quanh cổ của Trác Thiên Hạo. Đem hắn kéo văng lên trên lưng của Thanh Vũ Cầm. Cùng lúc đó, giọng nói của Huyết Minh cũng vang lên.
“Cút lên đây. Ta không có nhiều thời gian để các ngươi tình chàng ý thiếp.”
**Trong truyện này, chỉ có hai nhân vật có thể khiến A Minh “hơi cong” một chút xíu xiu mà thôi ( 0,00000001°). Một chính là Trác đại nam chính, ở khoảng vài trăm chương sau nữa, khi biến cố xảy ra, A Minh sẽ có hơi mềm lòng với hắn một chút.
- -Hai thì chính là Đại ca kết bái của A Minh, cũng ở khoảng trăm chương nữa ( trước Trác nam chính). Đây là nhân vật duy nhất được A Minh xem như thân nhân và dao động tình cảm ( cong 0,00000002°). Bởi vì nhân vật này đối A Minh tốt vô cùng, rất cảm động. Cũng là “cái đùi” lớn nhất mà A Minh ôm được.( bật mí là một vị đại lão tương đương Chân Thần.)