Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 54: Chương 54: Rút thưởng may mắn




“Hệ thống a, Ảnh hưởng trị của ta hiện tại là bao nhiêu rồi?”

[ 97.200. Trong đó Nhan Mạc Oa là cống hiến nhiều nhất, tận 60.000 Ảnh hưởng trị.]

“Ồ, vậy mỗi một lần rút thưởng may mắn phải cần bao nhiêu Ảnh hưởng trị?”

[ Mỗi lần rút thưởng may mắn cần tiêu hao 5000 Ảnh hưởng trị. Có khả năng rút được vật phẩm Thần cấp, cũng có khả năng chỉ rút được một đôi giày cỏ cũng nên.]

Nghe thấy hệ thống giới thiệu về chức năng này, Huyết Minh liền không nhịn được mà bật cười. Phương thức hoạt động của chức năng này căn bản là cùng với chơi xổ số giống nhau như đúc, tất cả đều là nhờ vận may. Nghĩ nghĩ, hắn liền quyết định trước rút thử 15 lần xem sao.

[ Đinh, rút thưởng thành công. Ảnh hưởng trị -75.000 ]

[ Chúc mừng ký chủ rút ra đến giày cỏ x11, khăn lụa x1, Tử Phượng Thoa x1, Bách Hoa Thiên Nhưỡng x1, Tiên Thiên Tỏa Linh Sam x1.]

Nhìn thấy trước mắt bản thân bỗng dưng xuất hiện một cái màn hình 3D cùng một loạt thông báo rút trúng vật phẩm, Huyết Minh liền cũng không có cảm xúc gì quá nhiều. Dù sao hắn cũng đã đoán trước được với vận khí của nhân vật phản diện như hắn, thì rút trúng những thứ này cũng đã xem như là không tệ rồi.

[ Khăn lụa: Khăn tay của cô nương nhà bên, mang theo mùi hương cơ thể có thể dùng để luyện tay một chút ( ngươi hiểu a.)]

[ Tử Phượng Thoa: Tín vật định tình của trai gái, nữ nhân mang lên cây trâm này liền sẽ yêu thích không buông tay, mị lực cũng đi theo tăng mạnh.]

[ Bách Hoa Thiên Nhưỡng: Được chế tạo từ vô số loài hoa cùng linh nhưỡng trên núi cao, ủ trong trăm năm để tạo thành. Có thể dưỡng nhan, làm mờ sẹo nhanh chóng.

‎Đánh giá: Địa cấp Thượng phẩm.

‎**Vật phẩm chỉ dùng để thoa, không thể uống.]

[ Tiên Thiên Tỏa Linh Sam: Bạch y phiêu diêu như trích tiên, làm tăng cao mị lực tự thân. Đồng thời cũng là pháp bảo phòng thân thượng đẳng, có thể chống đỡ một kích toàn lực của cường giả Kiếm thánh cảnh.

‎Đánh giá: Bảo khí hạ phẩm.

‎**Pháp bảo này chỉ có thể sử dụng cho nam tu.]

Không biết có phải là ảo giác của Huyết Minh hay không. Từ khi hệ thống thăng cấp cho đến giờ, hắn cứ có cảm giác mục giới thiệu vật phẩm của nó càng ngày càng giống với mấy nhân viên bán hàng đa cấp vậy.

[.........] Thì ra trong mắt của ký chủ nó chỉ là một người bán hàng đa cấp mà thôi. Thật sự là đau tâm tâm quá mà...huhuhu...

Sau khi rút thưởng xong, Huyết Minh liền bắt đầu suy nghĩ một chút để tìm cách làm sao để sử dụng những vật phẩm này một cách hữu dụng nhất. Đem lợi ích của chúng đều triệt để thu hồi lại. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của Huyết Minh liền trở nên lập lòe tia sáng. Hắn đã nghĩ ra...

“Sở Sở, qua đây...”

Nghe thấy Huyết Minh gọi mình như vậy, Sở Ưu liền lập tức không nhịn được mà đỏ mặt. Sau đó mới nhanh chóng chạy đến bên người của hắn nhưng lại cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn. Bởi vì lúc này gương mặt của Huyết Minh đã trực tiếp lộ ra không khí, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng mặc cảm. Sợ bản thân nhìn thẳng vào hắn sẽ là một loại khinh nhờn.

“Làm sao vậy, mau nhìn ta...”

Đưa tay nâng cằm của nàng, Huyết Minh liền cười tủm tỉm mà nói. Sau đó trong tay của hắn liền xuất hiện một cái bình ngọc tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khiến cho người ta không nhịn được muốn say. Chỉ cần ngửi một hương thì cũng đã không khó để đoán, thứ đựng ở trong bình ngọc này chắc chắn là không phải phàm vật.

“Công tử...đây là?”

“Bách Hoa Thiên Nhưỡng, thứ này là khi ta đi qua Tuyệt Tình cốc nhận được, có thể dưỡng nhan trị sẹo. Khi đó, ta ở Tuyệt Tình cốc làm một cái dược đồng tận 3 năm, khi ta chuẩn bị xuất sơn rời đi, cốc chủ thấy ta siêng năng cần cù nên đã đem bình tiên nhưỡng này tặng cho ta làm kỷ vật. Mà bây giờ, ta liền đem nó tặng lại cho ngươi.”

Nghe thấy được thân thế của bình ngọc này, Sở Ưu liền lập tức bị dọa đến choáng váng, nhưng càng nhiều hơn lại là cảm động đến rối tinh rối mù. Không ngờ rằng công tử cư nhiên lại muốn đem thứ quý giá như vậy tặng cho nàng. Mặc dù nàng từ trước tới giờ chưa từng nghe qua cái tên Tuyệt Tình cốc này nhưng là nàng biết công tử chắc chắn là sẽ không nói dối.

[.........] Tuyệt Tình cốc cư nhiên lại bị ký chủ cho gắn chân mà chạy tới dị giới luôn rồi. Không biết Dương Quá với Tiểu Long Nữ có biết hay không a...

“Không được...thứ này quá quý giá rồi a. Ta...ta không thể nhận được...”

Xem đến Sở Ưu đang lắp bắp tràn đầy kinh hãi mà chối từ. Huyết Minh liền chỉ cười nhạt một tiếng mà đem bình ngọc mở ra, khiến cho mùi hương của nó tỏa ra lại càng thêm ngọt nị.



‎Chỉ thấy Huyết Minh lúc này lại nghiêng nhẹ bình ngọc, khiến cho Bách Hoa Tiên Nhưỡng dính lại trên đầu ngón tay của hắn giống như một giọt sương trắng. Sau đó mới đưa tay nắm lấy cằm của Sở Ưu để cố định lại, nhẹ nhàng đem Bách Hoa Thiên Nhưỡng thoa lên mặt của nàng.

“Mặc dù Bách Hoa Thiên Nhưỡng là vô cùng quý giá. Nhưng đối với ta mà nói, nó so với ngươi, ngay cả một phần vạn cũng không bằng. Bởi vì ngươi là vô giá...”

[.........] Vô giá = không có giá = không đáng một đồng. Cho nên Sở Ưu a, ngươi ngàn vạn đừng bị ký chủ của ta dùng hoa ngôn xảo ngữ cho câu đi.

Thế nhưng, mặc cho hệ thống có liên tục gào thét như thế nào, Sở Ưu cũng là không nghe thấy được. Nàng chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, mỗi khi ngón tay của Huyết Minh di chuyển trên mặt của nàng, nàng liền cảm thấy lành lạnh nhưng càng nhiều hơn là chờ mong.

Sau khi thoa xong, Huyết Minh liền có chút vừa lòng mà cười cười. Bởi vì lúc này, Bách Hoa Thiên Nhưỡng đã hoàn toàn bị hấp thụ hết. Đang dần dần cải tạo lại gương mặt của Sở Ưu, vết bỏng cùng những vết sẹo trên mặt của nàng cũng đã đi theo mờ nhạt đi. Cũng đã bớt rợn người hơn trước rất nhiều rồi.

“Cầm lấy đi, mỗi ngày thoa một lần. Chắc chắn không lâu nữa, ngươi liền sẽ trở thành một cái tiểu mỹ nhân.”

Đưa tay xoa đầu của Sở Ưu rồi đem Bách Hoa Thiên Nhưỡng còn dư lại nhét vào trong tay nàng. Huyết Minh mới lạnh nhạt mà xoay người ra lệnh cho hai tỷ muội Vân Ninh vẫn còn đang ôm nhau khóc kia.

“Hai người các ngươi, qua đây.”

Ngượng ngùng mà khịt khịt mũi rồi lau đi nước mắt, hai tỷ muội Vân Ninh mới từ từ đi đến chỗ của Huyết Minh. Sau đó liền đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh đồng ngữ mà nói ra.

“Phụ mẫu của chúng ta đều đã bị tặc tử giết chết, chúng ta hiện tại cũng đã không còn nhà để về nữa rồi. Xin công tử hãy thu nhận chúng ta. Tất cả tài sản ở đây cũng đều sẽ là của người, tỷ muội chúng ta cũng đều biết làm kinh thương, nguyện vì công tử phân ưu.”

[ Vân Ninh:

‎Mị lực: 96. Độ trung thành: 90.]

Đối diện với sự chân thành của tỷ muội bọn họ, Huyết Minh là chỉ nhíu mày như đang suy nghĩ việc gì, khiến cho bọn họ không thể không cảm thấy căng thẳng. Ngay khi bọn họ cảm thấy lo lắng đến bất an thì cuối cùng Huyết Minh cũng chịu mở miệng nói chuyện. Nhưng lời nói của hắn liền không khỏi khiến cho bọn họ mặt đỏ như gấc.

“Được a, vậy thì mọi thứ ở đây cũng đều sẽ là của ta cả. Mà tỷ muội các ngươi... đương nhiên cũng là...của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.