Lúc này, nếu kẻ nào còn không nhận thấy được có điểm quái dị ở đây, thì kẻ đó nhất định chính là đồ ngu! Mà đương nhiên, Mạc An Bình có thể làm đến vị trí thái trưởng lão, đầu óc của lão cũng không thể nào đần độn đến vậy được.
Ngay lập tức, Mạc An Bình liền hiểu rõ, bản thân nhất định là bị hai kẻ gan to bằng trời này lừa gạt. Thế nhưng, lão đã bước một chân lên thuyền giặc, không có lẽ nào rút lui lại được. Cho nên, chỉ có thể cắn răng đi tiếp:“Đủ rồi! Cãi cọ um sùm như vậy còn ra thể thống gì nữa! Muốn biết ai nói thật, liền sưu hồn kẻ này là được a!”
“Kẻ này” trong miệng Mạc An Bình cũng không phải Phó Tử Tranh. Mà lại chính là Huyết Minh!
Mà những lời này vừa mới rơi xuống, lập tức đã dẫn đến sóng ngầm mãnh liệt. Đừng nói là đám người vây xem, ngay cả phụ tử Nguyễn Sâm cũng đều biến đổi sắc mặt, thầm kêu không xong. Chỉ có duy nhất một mình Trần Tĩnh đang núp phía sau đám người, vừa nhìn thấy một màn này, khóe miệng liền không khỏi câu lên.
Sưu hồn thuật, chính là loại thuật pháp chuyên áp dụng để ép cung những trọng phạm, tội nhân, hay gian tế mà ma tộc phái tới. Bình thường, Sưu hồn thuật rất ít bị người vận dụng. Bởi vì một khi Sưu hồn thuật thi triển ra, kẻ bị sưu hồn nặng thì linh hồn phá toái, đần độn si ngốc. Nhẹ thì sản sinh tâm ma, căn cơ phá hủy. Hơn nữa, cho dù may mắn không chịu phải tác dụng phụ, thì bí mật trên người mình cũng sẽ bị kẻ khác nhìn hết sạch, không còn chỗ che thân.
Đương nhiên, Huyết Minh có hệ thống bảo vệ thần hồn. Cho nên, dù hắn có bị người khác sưu hồn đi nữa, thì chỉ có thứ hắn đồng ý cho kẻ đó biết, kẻ đó mới biết được mà thôi. Nếu không, dù Chân Thần tự mình ra tay cũng đừng hòng rà soát ký ức của hắn mảy may.
Bởi vì hiểu rõ việc này, nên tâm Huyết Minh vẫn vô cùng tĩnh lặng, không hoảng không hốt. Trái lại, những người xung quanh lại không có được phần bình tĩnh này...
“Thái trưởng lão, ngàn vạn không thể a... Không thể sưu hồn của Tiểu cung chủ được...”
Lý Phổ là người đầu tiên đứng ra, bởi vì ông chính là tâm phúc của Liễu Chính, luôn phải vì đại cục suy nghĩ. Nếu để Mạc An Bình vì một chuyện nhỏ như vậy mà hủy hoại thiên tài yêu nghiệt của chính đạo. Thì khi trở về, đừng nói là Mạc An Bình, tất cả bọn họ đều sẽ hứng chịu nộ hỏa của Hàn Vĩ tiên tôn cùng với tông chủ a!
“Đúng vậy. Mong thái trưởng lão suy xét lại.” Theo sau Lý Phổ, phụ tử Nguyễn Sâm cũng lập tức quỳ xuống cầu xin, khiến đám người không khỏi ghé mắt mà nhìn. Nào biết, trong lòng bọn họ cũng vô cùng khổ sở a. Bọn họ chỉ là muốn leo lên cành cao, nên mới nghe theo lời xúi giục của Trần Tĩnh mà thôi. Nhưng nếu thật để Mạc An Bình đem Huyết Minh làm thành ngốc tử, thì bọn họ còn leo cái rắm a.
“Mong thái trưởng lão suy xét lại.”
Cùng lúc đó, Đông Thư Kiệt, Lương Vu, cùng những đệ tử xung quanh cũng lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô. Khiến cho Mạc An Bình tức đến cả người run lên, trừng mắt nhìn một đám không có tôn ti trật tự này:“Làm sao? Bản trưởng lão chỉ mới bế quan 5 năm, các ngươi liền đã dám cãi lời của ta? Đều muốn làm phản hết rồi sao???”
“Chúng ta không dám. Chỉ là vì đại cục, mong thái trưởng lão có thể lãnh tĩnh.”
“Ha, hay cho một câu lấy đại cục làm trọng...Chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi mà thôi. Hôm nay bổn tọa liền trừng phạt hắn, xem xem có ai dám ngăn cản.” Quá tức giận, Mạc An Bình liền không giữ được bình tĩnh nữa. Một bàn tay quất ra, mang theo khí kình của Kiếm thánh cảnh tu sĩ, trực tiếp đem Huyết Minh đánh bay ra xa.
Khí huyết cuộn trào, không khống chế được mà theo khóe miệng chảy ra. Huyết Minh nằm trên mặt đất, ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn Mạc An Bình đang cao cao tại thượng kia. Thương thế này của hắn nhìn thì ghê người, nhưng trên thực chất cũng không tính là nặng. Có lẽ là do Mạc An Bình vẫn có chỗ cố kỵ nên lưu lực.
Vốn dĩ, Huyết Minh vẫn còn có thể cố gắng đứng dậy được. Nhưng hiện tại, hắn không muốn! Bởi vì hệ thống vừa thông báo cho hắn một tin tức rất tốt...
Mà nhìn thấy Huyết Minh bị Mạc An Bình “đánh trọng thương”, không gượng dậy được. Đám người đều cả kinh, khó thể tin được mà trừng lớn mắt, cảm thấy mây đen áp đỉnh, có giông bão sắp ập tới. So với bọn họ, suy nghĩ của Âu Dương Thụy lại thuần túy hơn rất nhiều. Hắn trừng lớn con ngươi đến sắp rách cả mi mắt. Không quan tâm gì nữa, trực tiếp đứng dậy, muốn đến đỡ Huyết Minh.
Nhưng là, Huyết Minh lúc này đã lắc đầu, ra hiệu Âu Dương Thụy dừng lại. Mà bản thân hắn lại lấy tư thế nửa nằm nửa ngồi giương mắt về phía Mạc An Bình. Thần sắc kiên định, bất khuất trên mặt, khiến Âu Dương Thụy không khỏi động dung, hô hấp trì trệ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trong ấn tượng của hắn, tính cách Huyết Minh luôn thiên về ôn hòa, mềm mỏng. Nói dễ nghe là hiền lành, đơn thuần. Nói khó nghe thì chính là thánh mẫu, nhu nhược. Cho nên, mỗi khi ở cạnh Huyết Minh, hắn sẽ luôn đem mình làm thành vai phụ thân, huynh trưởng, che chở, cưng chiều y.
Có thể nói, trừ lần rời khỏi Mê Vụ Sơn, Huyết Minh lạnh mặt răn dạy hắn ra. Thì bình thường, đừng nói là tức giận, Âu Dương Thụy căn bản cũng chưa từng nhìn thấy Huyết Minh to tiếng hay quát tháo ai bao giờ.
Dưới ánh mắt khó tin, kinh ngạc, hoảng hốt của Âu Dương Thụy. Khóe miệng Huyết Minh không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều không quan tâm đến. Âm thanh của hắn bỗng dưng nâng cao, không giống với ngày thường luôn đạm đạm, nhu hòa, mà là vô cùng rõ ràng. Từng chữ từng chữ chậm rãi phun ra, nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết cùng cương nghị.
“Người khác nhục ta, báng ta, không tin ta, ta đều có thể nhẫn nhịn được. Nhưng Nguyễn chấp sự, người đường đường là trưởng bối, là người đáng để ta tôn kính, thế mà lại tin theo lời gièm pha, bởi vì tư tâm mà không phân phải trái, không thấy trắng đen.”
“Từ Huyết Minh ta thanh giả tự thanh, không thẹn với lòng. Ngươi có thể đánh ta, nhưng vĩnh viễn đều không thể ô nhục nhân phẩm của ta! Vì sao chứng cứ của bọn họ là chứng cứ, mà sự biện giải của ta thì đều bị ngươi không nhìn? Rốt cuộc thì người mù lòa thật sự...là ta hay là ngươi?!!”
“Nếu ngươi cho rằng ta tâm tính xấu xa, thối nát không chịu nổi. Vậy thì tốt, ta sẽ tự động trục xuất khỏi sư môn, không làm bẩn thánh địa như Vạn Kiếm tông nữa.”
Huyết Minh cắn răng, từng chút một đứng dậy từ trên mặt đất. Mỗi khi nói xong một câu, tiên huyết yêu diễm liền thấm vào trên y phục hắn. Bóng lưng hắn mặc dù đơn bạc, nhưng lại cường thế khôn cùng:“Ngươi có đánh ta trăm lần, ngàn lần, hay giết chết ta đi nữa. Thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Từ Huyết Minh ta... KHÔNG PHỤC!”
**Mọi người đừng gấp a~ Dàn cast đại lão của Vạn Kiếm tông vừa mới mua vé xong, đang ngồi ở trên tên lửa, chờ đợi tên lửa cất cánh a. Mong chư vị có thể cảm thông. ≧ω≦