Mặt trời khuất bóng, chiều tà cũng dần buông xuống. Nửa ngày trời, Huyết Minh là theo chân Ân Như Tuyết dạo một vòng quanh Vạn Kiếm tông. Bởi vì hắn đã từng thề son sắt, mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn tự có cách để nhớ được đường. Như vậy mới khiến Ân Như Tuyết đồng ý mang hắn đi dạo.
Chỉ có đi hết Vạn Kiếm tông, người ta mới biết được nó rốt cuộc rộng lớn đến dường nào. Đến một người có trí nhớ tốt như Huyết Minh, cũng không dám chắc chỉ đi qua một lần liền nhớ hết đường.
Sau khi Huyết Minh trở về trúc xá, hắn liền bắt đầu đem mấy bộ y phục Ân Như Tuyết mang về cất vào trong tủ. Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy, nàng là từ nơi nào lấy chúng tới.
“Đi tẩy người đi, ôn tuyền ở bên ngoài.” Nhíu mày nhìn y phục sau một buổi chiều dày vò đã nhăn nhúm của Huyết Minh. Ân Như Tuyết liền có chút ghét bỏ dặn dò. Mặc dù tiểu đồ nhi như thế nào đều đẹp, nhưng nếu bẩn...nàng vẫn là có phần không chịu được.
Bị người ghét bỏ, Huyết Minh giống như cũng không có phát hiện ra. Không những vậy còn chạy đến bến người Ân Như Tuyết, nắm lấy một góc tay áo của nàng khẽ giật giật. Đầu cúi thấp xuống, giọng nói mang theo van nài:“Sư tôn...người tắm cho đồ nhi, được chứ?”
Sư tôn...người tắm cho đồ nhi, được chứ? Nghe câu nói này của Huyết Minh, Ân Như Tuyết chỉ cảm thấy giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hô hấp cũng không khỏi cứng lại. Hắn...đang nói cái gì?
“Trước kia, khi ở nhà, đều có gia nhân bồi đồ nhi tắm rửa, hiện tại không có bọn họ, đồ nhi vẫn là có chút không quen... Khoan đã, ý của đồ nhi không phải nói người là gia nhân đâu...”
Bộ dạng xoắn xuýt của Huyết Minh, khiến Ân Như Tuyết lập tức hiểu rõ. Thì ra là có ý này, dù sao chuyện thế gia công tử được người bồi tắm cũng là chuyện rất bình thường. Đa phần đều là thị nữ thiếp thân hay nha hoàn thông phòng...
“Tỳ nữ tắm cho ngươi?” Giọng nói phát lạnh, đôi mắt Ân Như Tuyết liền mang theo nguy hiểm đến chính nàng cũng không phát hiện ra được mà nhìn chằm chằm Huyết Minh. Thường thì nam hài 13 tuổi sẽ được gia trưởng sắp xếp tỳ nữ thông phòng. Năm nay tiểu đồ nhi đã 16 tuổi, như vậy, chẳng phải nói...
Vấn đề cùng ánh mắt của Ân Như Tuyết, khiến Huyết Minh có chút sợ hãi rụt rụt cổ. Nhưng là, hắn vẫn cả gan ôm lấy cánh tay nàng, nghiêm túc trả lời:“Không...không phải, là gia đinh. Trong viện của đồ nhi không có thị nữ, bởi vì mẫu thân nói...tỳ nữ xinh đẹp đều là do yêu quái biến thành, chuyên đi mê hoặc nam nhân.”
Mặc dù vừa lòng vì giải đáp của Huyết Minh, nhưng là, khi nghe đến lời mẫu thân hắn dạy hắn, mày liễu của Ân Như Tuyết liền hơi nhướng. Lời này...từ một cái mẫu thân đến nói, quả thật là có chút không thích hợp a. Nhưng nghĩ kỹ lại, đây dù gì cũng là việc nhà của Huyết Minh, Ân Như Tuyết vẫn không có tỏ vẻ gì.
“Sư tôn, vậy bây giờ chúng ta đi...” Mỉm cười nhợt nhạt, Huyết Minh liền lôi kéo ống tay áo của Ân Như Tuyết đi về phía cửa sau, dẫn đến ôn tuyền. Trên mặt đều là hân hoan lại ngây ngô chi sắc.
Ôn tuyền ở Thính Trúc phong của Ân Như Tuyết có thể xem như độc nhất vô nhị. Cả ôn tuyền rộng hơn năm trượng, nước nóng là liên tục lưu chuyển, chảy ra từ sâu trong sơn mạch. Xung quanh ôn tuyền lại trồng hai tán hoa mận trắng xóa. Cánh hoa không ngừng rơi xuống mặt nước, khung cảnh duy mỹ vô cùng.
Bên ngoài ôn tuyền, trước kia đã được Kim Điền chân nhân làm một trận pháp vây quanh mang tính che giấu. Chỉ cần khởi động trận pháp, thì người bên trong tẩy rửa sẽ không lo sợ bị người bên ngoài nhìn thấy.
Bước vào đến phụ cận ôn tuyền, Huyết Minh đã buông tay Ân Như Tuyết ra. Bắt đầu cởi ra quần áo, từ ngoại sam đến trung y. Giống như không nhìn ra có điểm gì không ổn, hắn còn ngoái đầu nói với Ân Như Tuyết:“Sư tôn, để đồ nhi cởi trước. Sư tôn có muốn tắm cùng đồ nhi luôn không, đồ nhi thoát y phục giúp người.”
Nghe tới mấy chữ “thoát y phục” này, Ân Như Tuyết liền không cấm nhớ đến chuyện xảy ra trong sơn động đêm đó. Nhất là nhớ đến cơ thể mặc dù nhìn gầy nhưng cởi ra lại vô cùng hữu lực của Huyết Minh.... Không được, không thể nghĩ.
Có chút ý tứ thẹn quá thành giận, Ân Như Tuyết liền xoay lưng đi thẳng về trong trúc xá. Không ngừng thôi miên mình, hắn chỉ là đứa trẻ.
“Nam nữ có khác, thói quen xấu, nên bỏ.”
Nghe thấy tiếng bước chân đùng đùng vang lên của Ân Như Tuyết, trên mặt Huyết Minh liền mang theo vẻ mờ mịt cùng đáng thương. Nhưng cũng không có mở miệng gọi nàng lại.
Mà ở một góc khuất, khóe miệng của hắn còn nhếch lên một đường cong không rõ. Ánh mắt mang theo thích thú cùng dương dương tự đắc. Không sao, trốn được một lúc, cũng không trốn được cả đời. Chỉ cần hắn muốn, nàng nhất định sẽ không trốn được ra lòng bàn tay của hắn.
[............] Đối với việc ký chủ chuẩn bị câu dẫn Ân Như Tuyết, hệ thống ngoại trừ có chút khó chịu một cách kỳ quặc ra. Thì còn lại đều là vui sướng khi người gặp họa. Ha, chỉ có một mình nó bị ký chủ ức hiếp thì làm sao được a? Đến đi, một đám cùng nhau rơi vào ma trảo của ký chủ.
Thu hồi lại nhãn thần, Huyết Minh đã bình thản tiếp tục hành động của mình. Đem y phục thoát xong, liền bước vào trong ôn tuyền. Thật tốt hưởng thụ một chút thời gian nhẹ nhõm khó có được này.
**Hôm qua đi chơi Noel về quên sạc điện thoại, làm hại sáng gõ trễ, tới giờ mới gõ xong đây. Mong thông cảm!
**Cảm ơn DarseiK đã gửi đề cử. Khi nào rảnh ta sẽ bạo chương.