Đương nhiên, không chỉ riêng bọn họ, ngay cả Hàm Hương tiên tử cũng đều đã chìm đắm vào trong mỹ vị của Tiểu cung chủ. Mỗi ngày, chỉ cần bọn họ tới Hoa Ảnh cung, thì sẽ gặp nàng hai mắt lóe sáng đứng ở trước đại môn. Oán trách:“Sao các ngươi đến trễ vậy?”
Không tiếp tục quan sát hai người bọn họ, Huyết Minh đã chuyển bước chân đi đến đỉnh Thanh Phong. Hôm nay, hắn quyết định sẽ đi đến Chúc Hiên viện để nhận nhiệm vụ khởi động cơ thể một chút. Dù sao, cắn thuốc, bế quan tu luyện mãi, cũng là có phần nhàm chán.
Chúc Hiên viện, là nơi nhận nhiệm vụ cũng như đổi điểm cống hiến trong Vạn Kiếm tông. Ngoài ra, đây cũng là nơi chứa đựng Tàng thư các và các loại binh khí, võ kỹ. Mà sâu bên trong Chúc Hiên viện, lại là một tòa đại lâu có thiết lập tụ linh trận, là nơi tu luyện chung của đệ tử nội môn và ngoại môn.
Đương nhiên, đệ tử chân truyền như hắn, hay Âu Dương Thụy, đều sẽ không bao giờ đặc chân đến “khu công cộng” này để tu luyện. Bởi vì với thân phận của bọn họ, căn bản đều sẽ có động phủ chuyên dụng của mình. Không những vậy, linh khí ở bên trong, cũng sẽ so với tụ linh trận được bày ở đây dày đặc hơn gấp trăm, nghìn lần.
Đi vào Chúc Hiên viện, Huyết Minh trước hết liền ghé qua Tàng Võ các, tức là nơi để các loại võ kỹ, kiếm kỹ. Mặc dù nói hắn có hệ thống trong tay, căn bản chướng mắt những thứ này. Thế nhưng, dù sao cũng phải làm cho người khác nhìn một chút a.
“Tham kiến Tiểu sư thúc.” Quản lý Tàng Võ các, là một tên hạch tâm đệ tử, bề ngoài cũng tầm ba mươi tuổi, tu vi Kiếm tôn cảnh đỉnh phong. Từ xa, nhìn thấy thân ảnh của Huyết Minh đi tới. Gã liền vội vàng bỏ hết công việc trong tay, chạy đến cho hắn thỉnh an.
“Sư điệt, không cần đa lễ.”
Phất nhẹ tay áo, Huyết Minh giữ lấy ý cười dịu dàng như gió xuân phất vào mặt, khiến những đệ tử khác đang đứng bên trong hoặc đi qua lại đều không khỏi ghé mắt. Thầm nghĩ, quả thật là đẹp đến bất cận nhân tình mà.
Nhất là tên đệ tử đứng đối diện này, lập tức bị mê đến thất điên bát đảo. Cả người đều ngây ngốc không phản ứng lại được. Phải chờ khi Huyết Minh tiếp tục gọi gã lại, gã mới giật mình hoảng hốt nói:“Không có ý tứ a, xin lỗi Tiểu sư thúc, làm người chê cười rồi.”
Mặc dù không nói, nhưng tên đệ tử đã sớm sợ đến toát mồ hôi. Gã biết rõ, nhìn chằm chằm người ta đến ngẩn người là có bao nhiêu thất lễ. Nếu Huyết Minh thật không vui, dễ như trở bàn tay liền có thể đem gã đuổi khỏi Tàng Võ các này, phạt thêm vài chục trượng cũng không phải là quá phận.
“Không sao, sư điệt cứ làm việc cần làm đi, không cần để ý đến ta đâu.” Nhưng là, Huyết Minh cũng không có biểu lộ ra một chút tức giận nào. Trái lại còn cười cười phất tay, sau đó liền lướt qua gã, đi vào trong Tàng Võ các.
Không ngờ rằng Huyết Minh lại rộng lượng đến vậy, không có một chút “cái giá” vốn có của đệ tử thân truyền. Tên đệ tử đầu tiên vẫn cảm thấy có chút khó tin, sau đó là hảo cảm tăng vọt.
Thầm nghĩ, may rằng người mà gã thất lễ là Tiểu sư thúc, nếu đổi lại là một tên thân truyền đệ tử khác, tỷ như Âu Dương Thụy hay Liễu Ninh Anh gì đó. Thì hôm nay, gã nhất định là chết chắc rồi, bị đuổi đi cũng đều là nhẹ.
Lúc này, Huyết Minh đã đi vào trong Tàng Võ các. Sau khi đánh giá mọi vật xung quanh một chút, Huyết Minh liền đặt chân lên cầu thang, không chút do dự đi lên trên.
Tàng Võ các có tổng cộng 5 tầng. Mỗi đi vào một tầng, liền phải sử dụng ngọc giản làm giấy thông hành.
Đi vào tầng thứ nhất, Huyết Minh liền gặp phải khoảng vài trăm tên đệ tử mặc y phục ngoại môn màu huyền thanh đang tốp năm tốp ba đứng dọc theo sáu tủ đựng sách cao lớn. Âm thanh trò chuyện huyên náo không ngừng vang lên. Bởi vì người quá đông, hôm nay Huyết Minh lại mặc tông phục, nên những kẻ khác cũng không có chú ý đến hắn.
Vì vậy, Huyết Minh liền yên lặng leo lên tầng hai. Vừa đặt chân vào, Huyết Minh suýt chút nữa liền bị người va phải. Cũng may, phản xạ nhanh chóng, hắn liền lập tức lách người sang một bên. Mà kẻ kia, cũng vì thế mà trực tiếp lủi đầu vào trong vách cửa.
Cũng không ngoái đầu nhìn lại, Huyết Minh đã tiếp tục hướng trong thang lầu đi tới. Hắn cũng không muốn giống như trong mấy bộ tiểu thuyết mì gói, trang bức đánh mặt cái gì.
( Tiểu thuyết mì gói = Tiểu thuyết không có chất dinh dưỡng - thuật ngữ mạng.)
Nhưng là, vừa bước vào cầu thang, Huyết Minh liền nghe thấy được tiếng huyên náo như ong vỡ tổ của gần trăm tên đệ tử nội môn kia. Mà hắn, căn bản cũng không quan tâm tới.
“Khoan đã, người vừa rồi, không phải là...đồ đệ của Hàn Vĩ tiên tôn hay sao?”
“Xong, xong, ta chết chắc rồi a! Ngươi cái chết hỗn đản này, bỗng dưng lại đẩy ta làm gì!!!”
“............”
Vượt qua cầu thang tầng hai, âm thanh huyên náo cũng dần dần tan biến. Vừa vào tới tầng ba, Huyết Minh chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách rất nhẹ, cùng tiếng nói chuyện thưa thớt.
Chỉ thấy, bên trong lúc này đang đứng hơn hai mươi tên đệ tử. Nghe thấy tiếng bước chân, một đám người liền ngoái đầu nhìn sang. Khi thấy được người đến là Huyết Minh, cả đám đều lộ ra biểu tình kinh ngạc. Sau đó mới cúi đầu hành lễ.
“Bái kiến Tiểu sư thúc!”
“Tiểu sư thúc tốt!”
“.........”
Hơi gật đầu, Huyết Minh lại đi một hơi đến tầng năm. Mà ở tầng 4, hắn cũng không có gặp qua người nào khác cả. Bởi vì từ tầng 4 trở đi, chỉ có nhân vật cấp bậc trưởng lão mới có thể bước vào.