Cứ cách 2,3 hôm, thì lại có độc giả phản ánh ta. Đôi khi ta cảm thấy bất lực lắm luôn á mọi người. Không phải vì việc bị phản ánh, mà là vì một số độc giả từ đầu tới cuối đều là đọc không kỹ, hoặc là không hiểu rõ gì đó mà đối với truyện của ta sinh ra hiểu lầm.
Mới đây, một bạn đọc đã cmt cho ta với nội dung:“Lâu rồi mới đọc được một bộ truyện hay của tác giả việt. Nhưng đọc đến chương 110. Mình thất vọng hoàn toàn luôn. Cảm giác tác giả cứ như có thù với phụ nữ ấy. Nữ trong truyện chẳng nhẽ rẻ mạt vậy à. Vân ninh là nữ chính của nhan mạc oa. Được huyết minh cứu. Xong giờ cắm sừng đầu xanh mơn mởn. Chỉ vì lý do thực dụng.nếu tính cách nữ như vậy cũng được gọi là nữ chính thì cái gọi là * nữ chính * cũng rẻ quá.”
Có một số đọc giả, khi nhìn thấy bài viết này của ta, có lẽ sẽ nghĩ:“Con tác này viết cái đ** gì mà vài ngày thì lại có drama, bộ rảnh lắm à?” Hoặc đại loại như vậy.
Thế nhưng, mong các ngươi có thể nghĩ lại một chút về cảm giác của ta. Cho nên, xin các ngươi hãy tôn trọng ta một chút, đừng nghĩ ta ăn no rửng mỡ như vậy.
Thành thật mà nói, bạn đọc kia đã hiểu lầm một chút rồi.
Đầu tiên, Vân Ninh không phải là “nữ chính” của Huyết Minh, mà là của Nhan Mạc Oa. Cho nên, trong nguyên tác, nàng là nữ chính. Nhưng trong bộ truyện này, bộ truyện Huyết Viêm Đế Tôn do chính tác giả là Nhóc Đáng Yêu viết! Thì nàng chỉ là một nhân vật phụ với thiết lập là ích kỉ, tư lợi mà thôi. Cho nên, không hề tồn tại khái niệm Huyết Minh bị “cắm sừng“.
Mà giả như nàng có là nữ chính đi nữa, thì cũng có nữ chính this, nữ chính that chứ. Trong văn học, không ai quy định nữ chính phải thập toàn thập mỹ cả.
Nhất là trong ngôn tình, nữ chính có rất nhiều là “tra”, bại não, tỷ như bà nu9 gì đó trong Thuần tình nha đầu Hỏa Lạc Lạc.
Nói gần gũi hơn một chút, đối với những người đã từng đọc qua văn não tàn, ngựa giống, thì có lẽ cũng đã không ít lần ức chế một cái nữ chính nào đó rồi nhỉ? ( Ví dụ, nữ chính lợi dụng, xỏ mũi nam chính. Nữ chính phản bội hoặc khinh bỉ nam chính,...)
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nữ chính tốt. Tỷ như một Hứa Tiểu Đoá, có thể bán đi “danh tiết”, thứ quan trọng nhất của một người phụ nữ để kiếm tiền chữa bệnh cho phu quân của mình. Nhất là khi bị phu quân bắt gặp, nàng còn quỳ xuống van xin hắn - một người phu quân là phế nhân đừng bỏ rơi nàng.
Nữ chính trong truyện của ta, đều được xây dựng theo kiểu, có ưu có khuyết. Các nàng không phải là tốt nhất, nhưng nhất định là tốt hơn.
Có lẽ một số bạn sẽ cảm thấy ta có thù với phụ nữ, nhưng không phải, nếu bạn đọc nhiều về thể loại Hắc ám lưu, thì bạn sẽ hiểu, “Hắc ám” là gì.
Trong thể loại văn Hắc ám lưu, không có tồn tại Nam - nữ định nghĩa. Không có tồn tại giàu nghèo, vai chính vai phụ. Chỉ có một mình main, và một mình thế giới tàn ác đó, mới là thứ chắc chắn đi đến cuối cùng.
Có lẽ, 1 giây trước, ngươi cảm thấy, người này là bạn của main. Nhưng 1 giây sau, main có lẽ đã thọc nó 1 đao vì lý do gì đó rồi.
Hắc ám lưu, không có quy luật, không có đúng sai. Hắc ám lưu, thể hiện ra một thế giới tàn khốc nhất, mà cũng là chân thật nhất.
Đó cũng là lý do vì sao 90% Hắc ám lưu đều sẽ không có nữ chính. Mặc dù ta cũng là nữ, nhưng ta không thể không thừa nhận. Trong một thế giới sống còn, nữ nhân...có đôi khi chính là dư thừa.
Ta không dám hứa chắc, nếu một ngày thế giới sụp đổ, tận thế buông xuống. Khi nhìn thấy quái vật, zombie, ta có thể trấn định không khóc không nháo hay không.
Con người, có đôi khi phải biết nhìn vào sự thật.
Được rồi, ta chỉ nói đến đây, nói nhiều cũng chỉ lòng vòng có nhiêu thôi. Và sẵn nhắn gửi tới mọi người, nếu ai có hiểu lầm gì đó, thì xin cứ trực tiếp hỏi ra. Bởi vì đôi khi, hiểu lầm quá lâu sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Thân ái.