Theo áng mây đen dần dần kéo đến, Huyết Minh rốt cuộc nhìn thấy được thứ này là gì. Nó giống như do một luồng khí đen tạo thành, bên trên còn đứng vài người.
Đứng đầu nhất là một nam tử người mặc trường bào màu đen, tóc đen cột cao, tóc mái dài che phủ nửa trên của bên phải khuôn mặt. Bên dưới tóc mái, lại là một miếng mặt nạ đen tuyền, vừa vặn đem khu vực mắt phải và nửa bên trán che lấp.
Nam tử ngoại hình tuấn mỹ, lộ ra một cỗ khí tức hoang dã không kiềm chế được. Giữa trán có một đồ án hình tử sắc hỏa diễm, không ngừng nhúc nhích giống như ngọn lửa thật. Nhưng đáng chú ý hơn là, màu da của hắn vô cùng kém cỏi, không có nửa phần huyết sắc. Đặc biệt, ánh mắt của hắn nhìn rất là khiếp người, như một mảnh vực sâu tối om, không có một tia ánh sáng.
Cũng vì đôi mắt cùng làn da này, khiến quanh thân nam tử hiện ra một cỗ khí tức âm trầm, lạnh lẽo mà đè nén. Làm cho người đối diện có cảm giác bản thân không phải đang nhìn người sống, mà là nhìn một cỗ thi thể!
Nam tử đứng trên mây đen, cũng không nhìn thẳng Huyết Minh. Tóc đen cùng y phục của hắn bay phất phơ, đôi khi có vài mảnh tàn phiến của phù chú rơi xuống. Hắn giống như Quỷ thần xuất thế, khí tức bễ nghễ thiên hạ.
Nhưng lúc này, khi nhìn đến hắn, Huyết Minh liền không khỏi thầm mắng trong lòng.
Từ đâu ra tới cái yêu diễm tiện hóa a? Ra sân cũng phải chảnh như vậy...
Bởi vì lúc này, theo tầm nhìn phóng to ra, liền có thể nhìn thấy được, xung quanh hắn đang đứng vài người. Trong đó, hai người trái phải, một người đang cầm một cây quạt lớn, không ngừng quạt vào trên người của hắn. Mà người còn lại, bên hông ôm lấy một cái giỏ, liên tục tung “vàng mã” ở trong lên trên không trung. Loại tràng cảnh này...quả thật là có chút không nỡ nhìn thẳng.
“Đủ.” Nam tử hơi phất tay, ra hiệu cho bọn họ dừng lại “hiệu ứng“. Ánh mắt hắn hơi hạ xuống, mang theo tò mò đánh giá Huyết Minh. Vốn dĩ, hắn là muốn lạnh lùng đến một câu: Ngươi chính là Từ Huyết Minh? Thế nhưng, khi chân chính nhìn thẳng vào Huyết Minh, hắn liền không khỏi trợn tròn con ngươi, gương mặt dồn lại vào một chỗ, quát lớn:“Ngươi đứng yên đó cho lão tử, lão tử liền lập tức chém chết ngươi...”
Vừa nói, nam tử vừa không biết từ chỗ nào lôi ra một thanh trảm mã đao sáng bóng. Hùng hổ xoắn lên tay áo, một bộ tư thế muốn cùng Huyết Minh liều mạng. Khí chất gì đó trong nháy mắt tan biến không còn một mống. Nhưng chưa đợi hắn đi được nửa bước, thì hai cái cận vệ đi theo hai bên đã vội vàng đem hắn cản lại, tầng mây nhanh chóng loạn thành một đoàn.
“Liên Kính, ngươi buông bổn tọa ra, bổn tọa muốn cùng hắn quyết sống chết một phen.”
“Chủ thượng, bình tĩnh, bình tĩnh...”
“Không, ta không muốn bình tĩnh. Các ngươi buông ra ta, để ta chém chết hắn...”
“...............”
Huyết Minh:.........
Nhìn nhìn, khóe miệng Huyết Minh không khỏi co rút. Đám người này là đang diễn kịch hay sao a?
Cũng không lâu lắm, khoảng chừng một phân thời gian sau, không biết nam nhân mặc áo giáp kia đã nói gì với nam tử. Chỉ thấy, nam tử bỗng dưng lại bình tĩnh lại, vuốt vuốt nếp nhăn trên y phục, cũng đem trảm mã đao thu hồi. Sau đó, mới không biết từ chỗ nào lấy ra một cây quạt vải màu đen, “cạch” một tiếng mở ra, phe phẩy qua lại. Mặt ngoài của cây quạt còn viết lên mấy chữ: Vạn Giới Đệ Nhất Mỹ Nam.
“Bổn tọa trời sinh vốn ghét nhất những kẻ to gan dám anh tuấn hơn bổn tọa. Nhưng ngươi đừng lo, bổn tọa sẽ không giết ngươi đâu. Bởi vì ngươi tuy có chút soái khí thật, nhưng so ra vẫn còn kém bổn tọa rất nhiều. Niệm tình ngươi bị dung mạo của bổn tọa đả kích đến tự tôn, trong lòng tự thẹn không bằng. Do đó, bổn tọa liền tha cho ngươi lần này.”
Nam tử lúc này đã biến trở về bộ dạng ngạo thị quần hùng ban đầu. Tỏ vẻ rộng lượng phất phất quạt vải trong tay. Nếu không phải Huyết Minh từ đầu tới cuối đều đang nhìn chằm chằm, thì hắn có lẽ đã cho rằng bản thân khi nãy là xuất hiện ảo giác rồi.
Nhưng cũng vì vậy, Huyết Minh mới có thể xác định được, kẻ này căn bản chính là cái diễn tinh, hơn nữa mạch não giống như còn bị nối sai ở chỗ nào đó. Một bộ túi da mà thôi, làm gì phải quan trọng như vậy a.
Xét kỹ một chút, nam tử này và Huyết Minh, đều thuộc về mỹ nam tử hiếm có trên đời. Nếu nói Huyết Minh là đẹp đến bất phân nam nữ, siêu phàm thoát tục. Thì nam tử này vừa vặn chính là ngược lại, hắn có đủ sự dương cương cần có ở một nam nhân, kiệt ngạo bất thuần, tà ác quỷ dị.
Thế nhưng, nếu đem so ra, thì nam tử này rõ ràng là có chút không bằng Huyết Minh. Mà cũng bởi vì thế, cho nên Huyết Minh mới có thể đối với sự tự luyến của hắn sinh ra cảm xúc muốn khịt mũi khinh bỉ.
“Ngươi tìm ta?” Không muốn tiếp tục bàn tới vấn đề vô bổ, không mấy có não này, Huyết Minh liền trước hết hỏi. Nhưng cũng không mảy may biểu hiện ra sợ hãi nam tử trước mắt này.
Biểu hiện bình thản của Huyết Minh khiến nam tử không khỏi ghé mắt. Hắn bỗng dưng lại bật cười, giọng nói có phần hứng thú cùng một chút ý tứ không rõ:“Đúng vậy, là tìm ngươi. Ngươi giống như không mấy sợ hãi ta a?”
Huyết Minh không nói gì, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của hắn đã xa xa vượt qua câu trả lời. Thấy vậy, nam tử lại càng thêm vui vẻ, trên dưới đánh giá Huyết Minh thêm vài lần. Sau đó, cũng không đợi hắn dò hỏi thì đã phóng khoáng khai báo.
“Huyết Minh, Lăng Phàm ta rất vui vẻ khi nhận thức ngươi.”
**Ngày Đại Đại lên sân khấu cũng là ngày truyện của hắn ra mắt luôn. (๑-﹏-๑)