Lúc này, ở trên Phiên Vân đình, Huyết Minh và Liễu Chính đang ngồi đối diện với nhau. Xung quanh đứng đấy rất nhiều người, có thân truyền đệ tử, cũng có các lộ trưởng lão.
Bởi vì tránh bị nói ức hiếp “thiếu niên mù”, Liễu Chính còn đặc biệt để người chế tạo ra một bộ bàn cờ bằng linh thạch để tiện đánh. Nhìn chằm chằm ván cờ, Liễu Chính thật sâu nhíu mày, tràn đầy nghiêm túc.
Trái lại, Huyết Minh lại lộ ra nhẹ nhõm rất nhiều. Cũng không có từ trên mặt của hắn nhìn tới một chút căng thẳng nào. Thần thái điềm tĩnh hạ cờ. Nhưng một viên cờ này, lập tức khiến Liễu Chính ảo não kêu lên.
“Kỳ nghệ của Từ sư đệ quả thật là siêu phàm a. Lại đến, lại đánh thêm một trận!”
“Không được, Tông chủ sư huynh, ta...”
“Lần này đặt cược 10 viên thượng phẩm linh thạch! Chỉ cần Từ sư đệ thắng, tất cả đều là của ngươi!”
Nhưng là, nghe thấy Liễu Chính nói. Những người vây xem lập tức sạm mặt lại, bắt đầu ngao ngao kêu gào như ong vỡ tổ. Tỏ vẻ kháng nghị vô cùng rõ ràng.
“Từ sư đệ, rượu Nữ Nhi Hồng ngươi vẫn còn chưa đưa cho ta a. Đừng đánh cờ nữa, mau trở về ủ rượu đi...”
“Từ sư đệ, ta sắp đói đến ngất rồi này. Các ngươi đã đánh 9 bàn rồi a.”
“Đúng vậy Tông chủ, ngươi thua 9 bàn, tổn thất gần trăm viên linh thạch rồi, đừng đánh nữa...”
“.........”
Mạn Tâm thì không cần phải nói, Ôn Tri Tín cũng đã trở thành một tên u mê...mỹ tửu của Huyết Minh. Từ khi uống qua mấy loại rượu kỳ lạ của hắn cho. Ôn Tri Tín không thể không thừa nhận, bản thân đã triệt để lún sâu. Uống vào những loại rượu khác cũng giống như là uống nước lã.
Về phần những người khác, thì đều là bị Liễu Chính bắt đến làm người quan sát. So sánh với Mạn Tâm và Ôn Tri Tín, bọn họ lại càng thêm uất ức. Khi khổng khi không lại phải đứng đây hơn bốn canh giờ.
“Tông chủ sư huynh, hôm nay liền đến đây thôi. Ngày mai chúng ta lại đánh tiếp.” Không làm chúng nhân thất vọng, đối diện với sự kiên trì của Liễu Chính, Huyết Minh chỉ tươi cười không mất hòa khí. Khéo léo từ chối ông.
Nghe thấy Huyết Minh muốn dừng, Liễu Chính là ngàn vạn lần không muốn. Kỳ nghệ vốn được ông lấy làm kiêu ngạo hôm nay lại hết lần này đến lần khác thua dưới tay một thiếu niên. Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu nghẹn khuất. Vì vậy, Liễu Chính liền không cam lòng nói:“Từ sư đệ, lại đánh một bàn. Một bàn nữa thôi.”
“Tông chủ sư huynh...Đây đã là lần thứ năm ngươi nói câu này rồi a.” Bị Liễu Chính nắm lấy tay áo, Huyết Minh một mặt bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thần sắc ảo não, nhưng lại không hiện ra vẻ cáu gắt mất kiên nhẫn.
“Từ sư đệ, ta...”
“Đủ rồi, Liễu Chính, đem đồ đệ của ta trả trở về.”
Trên Phiên Vân đình bất ngờ lại nhiều ra thêm một người. Lúc này, ánh mắt nàng hờ hững nhìn về trước. Giọng nói trong trẻo thanh lãnh, nhưng lại khiến Liễu Chính không dám không tuân, ngoan ngoãn đem Huyết Minh buông. Vội vàng tươi cười:“Thì ra Sư thúc đã xuất quan rồi a, nhìn ngài khí thế như trời, khẳng định là tu vi tăng tiến không ít a.”
“Còn đứng đó? Trở về.” Không thèm quan tâm đến lời nói lịch sự ra vẻ của Liễu Chính, Ân Như Tuyết chỉ để lại một câu không đầu không đuôi liền xoay người rời đi. Tu vi tăng tiến? Không tẩu hoả nhập ma thì đã là vạn hạnh.
Mặc dù Ân Như Tuyết không nói rõ, nhưng chúng nhân ở đây đều đã biết rõ, nàng là đang ám chỉ ai. Cho nên, dưới một đám ánh mắt quăng tới, Huyết Minh liền chắp tay cáo từ:“Tông chủ sư huynh và các vị thông cảm, Huyết Minh không tiện phụng bồi.”
Nói xong, Huyết Minh đã vội vàng đuổi theo hướng Ân Như Tuyết rời đi. Nói chính xác hơn là quay về Thính Trúc phong. Đồng thời, lúc này, Liễu Chính cũng để đám người giải tán đi.
Đối với việc Ân Như Tuyết không nể mặt, Liễu Chính đã sớm thành thói quen, nên cũng không có quá nhiều khó chịu. Chỉ là không khỏi cảm khái một hơi:“Ân Sư thúc đúng là hỉ nộ vô thường a. Xem ra, Từ sư đệ vẫn là nếm phải đau khổ rồi.”
- ---------------------
Huyết Minh vừa trở về trúc xá, đã nhìn thấy Ân Như Tuyết đang ngồi trên bàn trà. Ánh mắt chăm chú thanh tịnh nhìn hắn. Chẳng mảy may dư thừa một phân cảm xúc nào:“Không ngoan ngoãn ở Thính Trúc phong, đi đâu?”
Không biết có phải ảo giác của Huyết Minh hay không. Sau khi bế quan trở ra, khí chất của Ân Như Tuyết giống như lại càng trở nên lãnh đạm. Nếu nói trước kia là đông phong, thì hiện tại chính là vạn năm băng điêu.
“Sư tôn, người xuất quan.” Giống như không để tâm lãnh khí trên người Ân Như Tuyết. Huyết Minh liền nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Vội vàng chạy tới bên người nàng, từ trong không gian lấy ra một đống linh thạch, bảo vật,... Giống như hiến vật quý, nâng đến trước mặt của nàng.
“Thứ gì?”
Ân Như Tuyết lạnh nhạt, cũng không làm cho Huyết Minh lo sợ. Trái lại, hắn còn tươi cười để lộ bạch nha, mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm. Cười đến trong sáng chân thành:“Là nửa tháng này ta giúp các sư huynh sư tỷ, được bọn họ tặng cho a. Sư tôn, tất cả đều cho ngươi.”
**Aizz, ta vốn dĩ định 1 ngày 2 chương, nhưng hiện tại xem ra phải đợi khoảng mùng 2 - 3 tết gì đó ( cho đến mùng 10). Mới có thể bạo chương theo lời hứa được rồi. Bởi vì hiện tại ta đang ở quê, phải bận dọn dẹp, chuẩn bị này kia nữa. Không có quá nhiều thời gian rảnh. Nên mong mọi người thứ lỗi và hiểu cho. Nhưng qua tết ta sẽ có thời gian a, đến lúc đó sẽ bạo. ≡^ˇ^≡