Tối nay mây đen cuồn cuộn, chứng tỏ sẽ là một đêm mưa gió.
Huyết Minh như thường lệ đem chậu hoa lan treo trước cửa sổ mang vào phòng. Dư quang lại vô tình bắt gặp một thân ảnh đang đi về hướng này.
Đối phương là dầm mưa mà tới, vận một bộ mặc y nhạt màu. Thần sắc hốc hác, có chút vô hồn. Tựa như chỉ vô tri vô giác cất bước, không hề có chủ kiến.
Đợi đến khi đối phương đi đến trước cửa phòng, Huyết Minh mới nghiêng đầu, vấn đạo. Tựa như đang cố phân biệt thân phận của hắn:“Trác công tử, là ngươi sao? Ngươi tới đây làm gì?”
Trác Thiên Hạo không nói, vẫn cứ nhìn chằm chằm Huyết Minh. Đến tận khi hắn cảm thấy khó chịu, ngay cả tiếu dung cũng sắp không giữ được nữa. Hắn ta mới chịu mở miệng:“Viêm Lăng, về sau e rằng ta sẽ không thể trở về được nữa. Nhưng mong rằng ngày sau còn có thể tái kiến.”
Nghe thấy lời này của hắn ta, Huyết Minh liền nhíu mày. Không vì gì khác, chỉ bởi vì hắn ta trực tiếp gọi hắn là Viêm Lăng, mà không phải là Huyết Minh.
Nhưng lúc này, Trác Thiên Hạo lại giống như là đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng vậy. Hắn chỉ một mình tự thuật, cũng không cần Huyết Minh trả lời. Sau khi cúi đầu xem như từ biệt, hắn liền dứt khoát xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại một lần.
Huyết Minh nhíu mày nhìn Trác Thiên Hạo rời đi. Rất nhanh liền nhớ tới, hôm nay giống như chính là ngày làm cả vận mệnh hắn ta xoay chuyển theo một phương hướng khác.
Về phần lời “tái kiến” của hắn ta, Huyết Minh cảm thấy cả hai nhất định sẽ còn gặp lại. Chỉ là không biết đến lúc đó hắn ta có còn nhớ được hắn hay không.
Bởi vì thức tỉnh Thiên Ma Thể, thì sẽ phải chịu một loại tác dụng phụ.
Chính là, mất trí nhớ.
- ------------------------------
“Ngươi có nghe nói hay không? Đêm qua Trác Thánh...không đúng, là Trác Thiên Hạo bỗng dưng lại nổi điên tấn công tông chủ. Nghe nói là bị tâm ma điều khiển...”
“Đương nhiên là có nghe nói rồi a. Không những vậy, ta còn nghe được tin tức, hắn ta đã chạy thoát rồi. Hiện tại tông chủ đã cho người lùng tìm hắn ta, cũng không biết khi nào sẽ bắt được.”
“Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm mà. Không ngờ Trác Thiên Hạo lại là loại người bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa như vậy.”
“.....................”
Vừa mở cửa ra thì đã nhận được những tin tức này, Huyết Minh liền mất hết hứng thú đóng cửa lại.
Kẻ đứng ngoài cuộc, luôn luôn là đứng nói chuyện không đau eo.
Bọn họ chỉ biết dùng ánh mắt thiển cận của mình đến đánh giá mọi chuyện, dù cho không hề biết chân tướng là gì. Chỉ biết nâng cao giọng, đứng ở đỉnh của chính nghĩa, đạo đức đến phê phán người khác. Để rồi nếu bản thân có nói sai, thì chỉ cần nói một câu xin lỗi mà thôi.
Bản thân hắn trước kia, cũng đã không ngừng nếm trái đắng giống như vậy từ chỗ bọn họ.
- ---------------------------
Hai tháng sau.
Huyết Minh tiếp tục sống cuộc sống điền văn không mặn không nhạt.
Nhưng huynh đệ Vô Liên Triệt và Vô Thừa Ngạo lại không giống như vậy. Dưới sự “trợ công” của Mộng Phạn, tình cảm huynh đệ của hai người bọn họ cũng càng thêm gay gắt. Mặc dù chưa trở mặt thành thù, nhưng e là cũng cách đó không xa.
Hôm nay, Huyết Minh vẫn như thường ngày đi giúp những đệ tử khác tưới cây. Chỉ khác biệt ở chỗ, hôm nay, hắn gặp phải một chút phiền toái...ân, nói đúng hơn là diễm ngộ nhỏ.
Lúc này, hắn đang bị một kẻ kéo vào phía sau bụi rậm, cách đó không xa là đám đệ tử đang ngồi buôn chuyện. Mà kẻ “tặc đồ” to gan này cũng xem như là đủ vô sỉ, cái gì cũng không làm, trước hết liền đã làm loạn y phục của hắn. Thậm chí còn thấp giọng uy hiếp.
“Tiểu sư thúc, nếu không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng lúc này của ngươi. Ngươi tốt nhất vẫn là nên an tĩnh đi a.”
Huyết Minh ra vẻ hoảng loạn, thử vùng vẫy. Nhưng khi nghe lời y nói, hắn vẫn là thật không dám động, ngoan ngoãn ngồi yên. Bởi vì hắn biết được, nếu bộ dạng y quan xốc xếch của mình lúc này bị người khác nhìn thấy, thì thanh danh của hắn nhất định sẽ bị tổn hao.
Nhưng dù vậy, không phản kháng thì không phản kháng, nhưng Huyết Minh vẫn hơi hoảng hốt hỏi:“Phó sư điệt, ngươi...ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ta...ta không có gì có thể cho ngươi cả, ngươi...”
“Tiểu sư thúc đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.” Vuốt ve sườn mặt của Huyết Minh, lại bị hắn vô tình né tránh, sắc mặt Phó Tử Tranh vẫn không thay đổi:“Chỉ là, ngươi rất không ngoan a.”
“Ta vốn định cho ngươi một thời gian để ngươi chấp nhận sự thật. Nhưng ngươi lại lảng tránh ta lâu như vậy. Chờ đợi 2 tháng...sự kiên nhẫn của ta đã sớm bị hao mòn rồi.”
“Tiểu sư thúc, ngươi nói xem, ta nên làm gì ngươi đây?” Vừa nói, Phó Tử Tranh còn vừa giữ lấy cằm Huyết Minh, ép hắn nhìn về phía này.
Bị ánh mắt nguy hiểm của y nhìn chằm chằm, Huyết Minh liền tiến thoái lưỡng nan, đáng thương hề hề “nhìn” y. Vô tội lắc đầu:“Ta không biết. Ngươi sẽ giết ta sao?”
“Ta đã nói là sẽ không thương tổn ngươi.”
Nói xong, Phó Tử Tranh liền đã cúi đầu hôn lên môi hắn. Thấy hắn muốn né tránh, y cũng không e ngại, trực tiếp bóp lấy cằm hắn, ép hắn không thể di chuyển được.
“Ngô...”
Bị đối phương bá đạo xâm nhập, càn quấy trong khoang miệng. Bởi vì không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, nên Huyết Minh chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Níu lấy vạt áo của y tỏ vẻ không cần.
Chỉ là, hết thảy phản đối đều trở thành vô hiệu. Một lúc sau, đến khi thấy hắn đều sắp hít thở không thông, nàng mới chịu buông hắn ra. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bụi cây lại truyền tới tiếng nói chuyện.
“Tiểu cung chủ đi đâu rồi a? Vừa nãy ta vẫn còn thấy ngài ấy ở đây mà. Sao bây giờ chỉ còn lại thùng nước ở đây chứ?”
“Ngươi có chắc không? Nói không chừng ngài ấy đã rời đi mà ngươi không hay a.”
Nhận thấy người dưới thân đang toàn thân cứng đờ. Phó Tử Tranh liền lập tức che miệng hắn lại, thấp giọng nói:“Lãnh tĩnh.”