Lúc này, Liễu Chính cũng bước tới, híp mắt cười nói. Giống như thật vui mừng khi Huyết Minh trở lại:“Ha ha, ta liền nói Từ sư đệ là người có phúc trạch thâm hậu a, khẳng định sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì.”
Thế nhưng, làm ông xấu hổ nhất chính là, hai vị đương sự đều chả thèm để ý đến ông. Đứng ở một bên, chăm chú đánh giá Huyết Minh, Ôn Bác liền nghiêm túc lên tiếng hỏi, giống như có phần nghi ngờ.
“Ngươi thoát ra được bằng cách nào? Còn có, vì sao ngươi lại ở đây?”
Nghe Ôn Bác hỏi, Huyết Minh liền co rụt cổ, tựa như nghĩ tới việc đáng sợ gì đó. Một lúc sau, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn mới kể lại mọi chuyện.
“Sau khi Liễu sư điệt được thả ra, ta cũng bị Quỷ vương bắt lấy. Hắn giống như có phần ưa thích âm luật, cho nên liền bảo ta tới đánh đàn, để an định tinh thần cho hắn.”
“Ta tìm đủ cách để trở về, nhưng tất cả đều thất bại hết. Mà khi sáng, từ trong miệng một tên nô bộc nghe thấy việc Quỷ thành đã rời khỏi Thương Lang đại lục, ta cũng sợ hãi không ngớt.”
“Nhưng may rằng trời không tuyệt đường con người. Vừa mới, có một nam nhân tự xưng là A Tu La vương bất ngờ lại xé mở hư không tìm tới Quỷ vương. Sau đó hai người bọn họ liền đánh nhau long trời lở đất. Mà ta cũng nhân lúc hỗn loạn, đánh bạo nhảy vào trong vết nứt không gian.”
“Đợi khi tỉnh lại...liền đã gặp được sư tôn rồi.” Huyết Minh nói tương đối mịt mờ, nhưng bởi vì nét mặt hắn quá mức đáng thương. Nên độ xác thực cũng được tăng cao hơn rất nhiều. Ít nhất là chín thành người ở chỗ này đều đã tin. Thầm than hắn vận khí quá tốt.
Chỉ là, Ôn Bác giống như vẫn chưa tin, dùng ánh mắt nghiền ngẫm đến xem Huyết Minh. Phát giác tầm mắt của hắn, Ân Như Tuyết liền có chút không vui, dùng thân thể đến cản trước mặt Huyết Minh, lạnh giọng.
“Đa tạ Ôn tông chủ đã giúp đỡ. Chỉ là, mong ngươi có thể dành nhiều thời gian đến dạy dỗ Thánh tử nhà mình một chút. Đừng để hắn lén dẫn tử đệ thế gia ra ngoài nữa.”
Bị người răn dạy, Ôn Bác hiển nhiên cũng sẽ không vui. Thế nhưng, biết rõ bản thân đuối lý, nên hắn chỉ có thể nhượng bộ, không tiếp tục ngỏ ý thăm dò Huyết Minh nữa. Chỉ là quăng một ánh mắt cảnh cáo cho Trác Thiên Hạo.
Đương nhiên, Ân Như Tuyết cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy. Bởi vì kém chút nữa thôi nàng liền đã không gặp lại được đồ nhi bảo bối của mình rồi.
Lạnh lùng nhìn xem Liễu Chính, Ân Như Tuyết không chút nể mặt nói thẳng:“Liễu Chính, về sau dạy cho tốt nữ nhi của mình, đầu óc nhanh nhạy một chút, đừng để sự ngu xuẩn của bản thân tổn hại tới người khác. Nếu ngươi không biết dạy, ta không ngại dạy thay ngươi.”
“Liễu Chính đã biết. Ta xin thay mặt nữ nhi nhà mình xin lỗi sư thúc, đảm bảo sẽ không có lần sau.” Đứng trước mặt Ân Như Tuyết, Liễu Chính căn bản là không dám bày ra giá đỡ gì cả. Vô cùng thức thời chấp tay tạ lỗi.
Gật đầu, Ân Như Tuyết lại chuyển sang nhìn đám người Âu Dương Thụy. Nhìn chăm chú một lúc, rất nhanh liền nói với Ôn Bác:“Những đệ tử này đã đến Minh Nhật tông, vậy liền dùng giới luật Minh Nhật tông đến trị tội đi.”
Đứng ở phía sau, đối với xử trí của Ân Như Tuyết cũng không cảm thấy hài lòng, Vô Thừa Ngạo liền ngu xuẩn đứng ra:“Bẩm Tiên tôn, ta cảm thấy việc ngài phân phó vẫn chưa được thích đáng lắm. Tại sao chúng ta không làm gì cũng bị phạt, mà Tiểu sư thúc lại không chịu tội gì?”
Một khắc này, vô số ánh mắt liền tập trung lên người Vô Thừa Ngạo, tựa như đang nhìn kẻ ngu. Việc này để ở trong lòng là được rồi, não của kẻ này là bị úng nước hay sao, cư nhiên lại thật dám nói ra? Cùng Hàn Vĩ tiên tôn đòn khiêng...đúng là gan to bằng trời mà.
Quả nhiên, thấy có người kháng nghị, sắc mặt Ân Như Tuyết lại càng thêm lạnh giá, hừ lạnh.
“Chỗ của ta nói chuyện, đến phiên ngươi xen vào sao?”
“Lúc các ngươi tỏ ý muốn ra ngoài, đồ nhi của ta có từng ngỏ ý ngăn cản, khuyên ngăn các ngươi hay không?”
Bị Ân Như Tuyết nhìn qua, đám người liền rùng mình. Cũng không dám khai dối, vội vã gật đầu.
“Có phải là vì lo cho an nguy của các ngươi, hắn mới đi theo các ngươi?”
“........................”
“Vậy lúc nữ nhi của Liễu Chính gặp nguy hiểm, hắn là đứng ngoài bàng quan hay là hi sinh bản thân, liều mạng đi cứu nàng ra?” Vốn dĩ với tính cách của Ân Như Tuyết, căn bản sẽ không có khả năng đi giải thích nhiều với người khác. Nhưng bởi vì không muốn đồ nhi nhà mình chịu oan khuất, bị người ghi hận, nên nàng chỉ có thể nói ra.
“Ngươi chính là kẻ cảm thấy ta bất công? Vậy ta hỏi ngươi, Huyết Minh ít nhất còn biết lấy công chuộc tội. Vậy còn ngươi, ngươi đã giúp đỡ được gì? Hay chỉ biết đứng ngoài khua môi múa mép, đổ lỗi cho người khác rồi cảm thấy không công bằng?”
Bị Ân Như Tuyết thẳng thừng trách cứ như vậy, hai mắt Vô Thừa Ngạo liền đỏ lên. Vốn định nói gì nữa, nhưng nửa đường lại bị Vô Liên Triệt chặn lại.
Thấy kẻ này biểu hiện như vậy, Ân Như Tuyết liền biết đối phương thuộc về loại người vừa ngu xuẩn, thiếu tâm nhãn, lại còn quá mức kiêu căng, cả đời khẳng định sẽ không tiến xa được. Thế nên, nàng liền nói với Liễu Chính:“Lát nữa trở về, sửa lại tông tịch của hắn, đem chức vụ giảm xuống thành đệ tử ngoại môn.”
“Nếu còn dĩ hạ phạm thượng, trực tiếp cắt bỏ tông tịch, trục xuất tông môn.”
Nàng phải cố gắng tạo thế cho tiểu đồ nhi. Để về sau, nếu có kẻ có ý kiến với hắn thì cũng sẽ tự ước lượng lại cân nặng của bản thân một chút.
“Vâng, sư thúc.” Ghi nhớ việc này, lại đem Vô Thừa Ngạo gửi vào danh sách đen, Liễu Chính liền gật đầu vâng dạ.
Lúc này, mọi chuyện đều thu xếp xong, Ân Như Tuyết mới chuyển sự chú ý về trên người Huyết Minh, xoa đầu hắn, hỏi:“Ngươi muốn tiếp tục ở lại nơi này, hay là cùng ta trở về Vạn Kiếm tông?”
“Đồ nhi...” Thần sắc do dự, giống như đang suy ngẫm. Một lúc sau, trên mặt Huyết Minh liền xuất hiện vẻ kiên định, nghiêm túc đáp lời:“Đồ nhi muốn cùng chúng sư điệt ở lại Minh Nhật tông.”
Mặc dù biết rõ với tính tình trọng nghĩa khí của tiểu đồ nhi nhất định sẽ lựa chọn ở lại. Nhưng dù vậy, Ân Như Tuyết vẫn là có chút hụt hẫng. Xem ra, tiểu đồ nhi vẫn chưa hoàn toàn dựa dẫm vào nàng a.
“Được rồi, tùy ngươi.” Ảo não thỏa hiệp, Ân Như Tuyết lại bắt lấy bàn tay Huyết Minh, nhìn xem vết thương xen lẫn cát đá kia, không khỏi đau lòng:“Ta thoa thuốc cho ngươi.”
Cũng không để Huyết Minh từ chối, nàng liền đã lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau chùi vết thương cho hắn. Sau đó lại bôi thuốc lên trên. Động tác dịu dàng khiến đám người xung quanh từng cái đều trợn trắng mắt.
Khoan đã, lão thiên a, đây chính là Hàn Vĩ tiên tôn hung danh lan xa trong truyền thuyết hay sao? Trước mặt bọn họ chắc chắn là hàng giả đi?