[ Đinh, năng lượng góp nhặt đã đạt đến 90%.]
Đang ăn, nghe thấy thông báo của hệ thống, Huyết Minh liền sững người. Mà lúc này, Nam Cung Trường Hận giống như cũng nhận ra điều gì, ngẩng đầu xem hắn:“Có chuyện gì sao?”
“Ân.” Lấy lại tinh thần, Huyết Minh liền không chút dị dạng gật đầu:“Ta chỉ là chợt nhớ tới, bản thân có lẽ sắp sửa ra tù rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Nam Cung Trường Hận bất vi sở động nói, không nhận ra hỷ nộ. Chỉ là cánh tay múc cháo đang khựng lại của hắn, lại chứng tỏ tâm thái của hắn cũng không có bình thản như hắn biểu hiện ra.
“Cái kia...Đại ca, về sau ta còn có cơ hội gặp lại ngươi sao?”
Nghe Huyết Minh hỏi, Nam Cung Trường Hận liền trầm mặc. Kỳ thực, hắn đã có quyết tâm cả đời này đều sẽ không rời khỏi Thiên Khải tháp nửa bước. Nhưng hiện tại, Huyết Minh đã từng bước một dao động sự kiên định của hắn:“Hai năm.”
“Nhiều nhất hai năm, ta sẽ đi Thượng phàm thiên tìm ngươi.” Nam Cung Trường Hận nghiêm túc đưa ra hứa hẹn.
Hai năm sao?
Lúc này, Huyết Minh cũng đặt ra mục tiêu cho mình. Trong vòng hai năm phi thăng Thượng phàm thiên, hơn nữa, tu vi phải đạt tới chân chính Tiên Đế cảnh, viễn siêu Nam Cung Trường Hận lúc cùng tuổi. Ít nhất khi gặp lại, cũng phải khiến hắn cảm thấy tự hào.
Nếu nói trước kia Huyết Minh luôn mang tâm tính chậm mà chắc hay cẩu thả. Thì lúc này hắn đã quyết định, đợi khi rời khỏi Thiên Khải tháp rồi liền sẽ bắt đầu thu lưới, đẩy nhanh tốc độ phát triển của mình. Dù cho sẽ có chút phong hiểm.
“Đại ca, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.” Đắn đo suy tư, Huyết Minh vẫn là thận trọng nói. Đem cổ tay đeo vòng sắt của mình đưa tới trước mặt hắn:“Mặc dù không biết Đại ca có thể gỡ nó ra được không. Nhưng vẫn mong ngươi có thể giúp giúp ta một chút. Bởi vì ngoài ngươi ra, không còn ai giúp ta được nữa cả.”
Huyết Minh nói đến chân thành tha thiết. Khiến Nam Cung Trường Hận không khỏi động dung...mềm lòng. Bắt lấy cổ tay của hắn, bắt đầu nghiên cứu cái vòng sắt này.
Nhưng càng tìm tòi, sắc mặt Nam Cung Trường Hận lại càng thêm ngưng trọng. Tận nửa khắc sau, mới chăm chú hỏi Huyết Minh.
“Ngươi đã làm gì hắn ta lại khiến hắn ta hận ngươi tới mức làm ra món đồ này?”
“Ta...có thể không nói sao?” Mỗi lần nhắc đến Tiếu Thương Thiên, Huyết Minh liền cảm thấy cả người không tốt. Chẳng lẽ lại nói với Nam Cung Trường Hận là: ta lừa hắn, sau đó hắn lại coi trọng cúc hoa của ta nhưng không thành công, cho nên vì yêu sinh hận, gắn bom lên người ta?
Huyết Minh dám khẳng định, nếu bản thân nói vậy, chắc chắn sẽ bị Nam Cung Trường Hận cười nhạo.
Thấy Huyết Minh không muốn nói, Nam Cung Trường Hận cũng không hỏi lại. Bắt đầu chuyên tâm mò mẫm phá giải cấm chế. Nửa canh giờ sau, “răng rắc” một tiếng, vòng sắt liền an toàn mở ra. Trong nháy mắt phá toái thành mảnh vụn.
Một lúc sau, Huyết Minh liền được Nam Cung Trường Hận cõng tới nơi đào khoáng. Khung cảnh vẫn là hai vầng thái dương treo trên đỉnh đầu cùng với từng ngọn khoáng thạch cao chọc trời.
Phân công như cũ, Huyết Minh và Nam Cung Trường Hận cũng chuẩn bị tìm chỗ trú tạm. Chỉ là đang đi, Nam Cung Trường Hận bỗng dưng lại dừng chân, hơi ngẩng mặt, giống như là phát giác cái gì.
Huyết Minh cũng nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Nam Cung Trường Hận.
Dưới đôi mắt trợn tròn của hắn, trên bầu trời cao kia liền bắt đầu nhiều ra một cái vết rách. Vết rách bắt đầu kéo sang hai bên, từ từ mở rộng ra, bên trong cũng đi ra một bóng người.
Bóng người này, đối với Huyết Minh bây giờ cũng không tính là xa lạ. Hơn nữa, ký ức còn vô cùng khắc sâu.
Tiếu Thương Thiên!!!
Theo bản năng, Huyết Minh liền ôm chặt Nam Cung Trường Hận. Người thường sợ biến thái, biến thái sợ tên điên, nhưng vừa điên vừa biến thái như hắn ta thì còn phải đáng sợ hơn a!??
Nhận thấy cảm xúc bất an của Huyết Minh, Nam Cung Trường Hận liền làm ra trạng thái bảo hộ, đến che trước nơi giao nhau giữa tầm mắt của hắn và Tiếu Thương Thiên.
“Ngươi biết hắn?”
“Đại ca, hắn...” chính là tên biến thái mơ ước cúc hoa của ta.
Chưa để Huyết Minh nói dứt lời, Tiếu Thương Thiên cũng đã nhìn thấy hắn. Từ trên trời rơi xuống, bước đi nhàn tản nhẹ nhàng:“Ngươi trốn đúng là thật nhanh. Không ngờ tới, ngay cả sư phụ ta cũng đều bị ngươi thông đồng.”
“Cảm nhận được ngươi đang ở Thiên Khải tháp, ta còn nghĩ, để ngươi chịu khổ một chút cũng rất không tệ, có thể mài dũa được ngạo khí của ngươi. Chỉ là hiện tại xem ra........”
“Ngươi không những sống rất tốt, hơn nữa còn ôm được đùi lớn rồi a.” Âm thanh Tiếu Thương Thiên rất lạnh, rõ ràng là đang nén giận. Nhất là khi nhìn thấy Nam Cung Trường Hận đặt Huyết Minh lên vai.
“..................” Mụ a, ngươi đừng có làm ra vẻ như ta là phụ tình hán, tra nam có được hay không? Ta và ngươi rất thân sao?
Nam Cung Trường Hận bất động thanh sắc đem Huyết Minh đặt xuống. Mặc dù không biết cả hai có thù oán gì, nhưng cũng không trở ngại hắn bảo vệ y. Bởi vì hắn đã đoán ra được, cái vòng sắt đeo trên tay Huyết Minh khi nãy, nhất định là kẻ này đeo lên.
“Tiểu Minh là đệ đệ của ta. Muốn làm hại hắn, liền thắng qua ta cái đã.”
Lúc này, tầm mắt của Tiếu Thương Thiên cũng chuyển tới trên thân Nam Cung Trường Hận, sát ý không chút che lấp. Vài giây sau liền cười lạnh:“A Tu La vương đúng là bá khí a. Hổ phụ sinh hổ tử, rất giống với sư tôn của ta.”
Bị người đem so sánh với Lăng Phàm, sắc mặt Nam Cung Trường Hận liền lạnh dần, nhưng cũng không nổi giận.
“Không phiền ngoại nhân quan tâm.”
Liếc mắt nhìn Nam Cung Trường Hận, lại nhìn Tiếu Thương Thiên. Một sự vi diệu nho nhỏ liền len lỏi trong đầu Huyết Minh.
Tại sao hắn lại có cảm giác tràng diện này rất quen thuộc a.
Rất giống với tình tiết cẩu huyết trong ngôn tình, nam chủ nhìn thấy nữ chủ đi cạnh nam phụ. Sau đó cả hai liền sẽ đánh một trận, giành giật nữ chính...
Mà phảng phất để chứng thực cho suy nghĩ của Huyết Minh. Trong tay Tiếu Thương Thiên liền dần dần ngưng tụ ra bóng dáng của Đoạt Quỷ đao. Đáy mắt hắn âm trầm, quỷ dị cười lạnh:“Đã từng nghe qua xưng hào Chân Thần bên dưới đệ nhất nhân của A Tu La vương. Hôm nay, ta đây cũng muốn thử lĩnh hội một hai.”
Nam Cung Trường Hận vẫn biểu lộ nhàn nhạt. Chỉ là, xung quanh lại bắt đầu vang lên tiếng “răng rắc” giòn giã, cấm chế của Thiên Khải tháp trên người hắn đang nứt ra từng chút một. Khí thế quanh thân cũng cọ cọ dâng lên.
“Nhiều năm không động thủ, ta cũng đang có ý đó.”
Huyết Minh:...............