Thấy bộ dạng quẫn bách này của Lãnh Hàn, Huyết Minh cũng liền lập tức nói sang chuyện chính mà nhìn y. Không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào trên gương mặt của y cả.
“Lãnh Hàn, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn cùng ta bái nhập vào Vạn Kiếm tông hay không? Đương nhiên, ngươi cũng có thể mang theo Tiểu Kỳ.”
Mà nghe thấy lời này của Huyết Minh, Lãnh Hàn đầu tiên là sững sờ, sau đó mới không chút do dự mà gật đầu đáp ứng. Y biết rõ, mục đích của hắn khi bái nhập Vạn Kiếm Tông chắc chắn sẽ không gì ngoài việc trả thù. Thế nhưng, y không sợ, cho dù lần này đi có thể là cửu tử nhất sinh, vào được mà không ra được.
“Mạng của Lãnh Hàn từ trước đến giờ đều là của chủ thượng, chỉ cần là ngài vui vẻ, cho dù là núi đao biển lửa, Lãnh Hàn cũng sẽ không từ. Nguyện bảo vệ chủ thượng.”
Nhìn vẻ mặt chân thành kiên định của Lãnh Hàn, Huyết Minh liền lập tức bật cười thành tiếng. Đôi mắt mang theo tán thưởng mà nhìn Lãnh Hàn, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ y ngày thường thoạt nhìn lạnh lùng ít nói, thế nhưng tài ăn nói để tỏ lòng trung thành cũng xem như không tệ a.
“Ha ha, tốt cho một câu núi đao biển lửa cũng sẽ không từ a. Thế nhưng, nếu muốn bảo vệ được ta thì ngươi tốt nhất nên cố gắng tu luyện nhiều hơn đi. Đừng để tới lúc ta cần ngươi, ngươi ngay cả bước chân của ta cũng đều theo không kịp.”
“Vâng, chủ thượng.”
Mặc dù bị Huyết Minh trêu chọc nhưng Lãnh Hàn cũng không có thẹn quá thành giận hay cảm thấy khó chịu gì cả. Bởi vì hắn nói đều là sự thật. Nếu cứ tiếp tục như thế này, y có lẽ sẽ trở thành mối vướng bận cho Huyết Minh. Bởi vì khoảng cách tu vi giữa hai người ở hiện tại là đã quá xa.
Nhìn thấy Lãnh Hàn rõ ràng là tiếp thu được mà gật đầu. Huyết Minh cũng liền lập tức thu tay lại, không tiếp tục đề tài này nữa để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của y. Thế nhưng, khi nhớ đến y nói bản thân đã có người trong lòng, hắn vẫn là không nhịn được mà sinh ra hiếu kỳ.
“A, đúng rồi, ngươi không phải nói bản thân có người trong lòng hay sao a? Đó là ai? Có đẹp hơn Y Trân hay không?”
“Đẹp.”
Bị sự nghi vấn này của Huyết Minh làm cho cứng người, Lãnh Hàn liền có chút tránh né mà nghiêm túc nói ra từ này. Mà nghe thấy câu trả lời của y, Huyết Minh liền có điểm thú vị mà thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay sao a? Dù sao hắn cũng không tin, người trong lòng của Lãnh Hàn cư nhiên lại đẹp hơn Y Trân được.
“Ồ, vậy thì so với ta thì sao? Nếu không, ngươi liền thích ta đi a~. Thế nào?”
Ôm tâm tư trêu đùa, Huyết Minh liền lập tức ác thú vị mà nói ra. Thế nhưng, lời nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy hô hấp của Lãnh Hàn bỗng dưng lại cứng lại. Cả người đều nhanh chóng nhảy cẫng lên, gương mặt cũng bắt đầu xung huyết đến tận mang tai. Lắp ba lắp bắp mà rời đi như một làn gió.
“Chủ...chủ...chủ thượng, ta trước đi tu luyện...”
Nhìn theo bóng lưng của Lãnh Hàn rời đi, Huyết Minh liền lập tức ôm bụng mà cười lăn lộn. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy Lãnh Hàn cư nhiên lại đáng yêu đến như vậy a. Tốt chơi đùa, rất vui. Đúng là ngây thơ quá phận thật mà.
[.........] Đến ngay cả một cái thiếu niên ký chủ cũng không chịu buông tha. Mặc dù nó không thể không thừa nhận, nó cũng cảm thấy buồn cười.
[ Huyết Minh: Mị lực: 110.]
Xem đến điểm mị lực của bản thân, Huyết Minh liền từ trên mặt đất ngồi dậy mà đưa tay ôm trán. Sau đó mới vô cùng tự luyến mà ảo não nghĩ, mị lực của bản thân đúng là quá cao a. Có khi nào Lãnh Hàn sẽ thật sự thích bản thân hay không đây?
[............] Chọc mù mắt nó đi a! Nếu ký chủ thật sự bẻ cong được Lãnh Hàn, nó sẽ trực tiếp Livetreams ăn tường! Hệ thống, nói là làm.
- -------------------------
Mặt trời lên cao mang theo những tia sáng ấm áp xua tan đi sự lãnh lẽo và tối tăm của U Ám Sâm Lâm. Yêu thú cũng bắt đầu dừng lại hoạt động mà nằm sửi nắng hay nằm ngủ bên trong những hang động cũng như dưới tán cây. Chờ đợi màn đêm lần nữa buông xuống.
“Chủ thượng a, mau ngồi xuống dùng bữa thôi.”
Nhìn thấy Huyết Minh xuất hiện, chúng nữ nhân liền lập tức nhao nhao mỉm cười, ngay cả xưng hô cũng liền theo ý muốn của Huyết Minh mà thay đổi. Mà ở trước mặt bọn họ bây giờ là một đống lửa nhỏ, đặt đầy các que xiên nướng thịt.
Gật đầu, Huyết Minh liền đi đến trước đống lửa ngồi xuống. Sau đó mới từ trong không gian lấy ra một cái màn thầu, dùng que củi xiên qua rồi để tựa trên đống lửa, muốn đem nó hâm nóng lại một chút.
“Thứ màn thầu vừa khô lại vừa cứng này mà ăn gì kia chứ? Ngươi mau ăn thử thịt do ta nướng đi a, đảm bảo ngươi sẽ thích.”
Nhìn thấy Huyết Minh muốn ăn màn thầu, Vân Ninh đang ngồi bên cạnh hắn liền lập tức nhíu mày không vui nói. Sau đó liền đưa tay đem que xiên của cái màn thầu kia nắm lấy, trực tiếp quăng xuống nền đất.
Một động tác liền mạch trực tiếp này của nàng liền khiến cho Lãnh Kỳ cùng Y Trân trực tiếp trợn tròn mắt, bất tri bất giác đưa mắt liếc nhìn biểu cảm của Huyết Minh.
Chỉ thấy Huyết Minh lúc này là một mặt đờ đẫn nhìn màn thầu đang nằm trên mặt đất kia. Tĩnh, xung quanh bỗng dưng lại rơi vào trong tĩnh mịch. Nhiệt độ không khí cũng đi theo bắt đầu giảm mạnh, phảng phất như sắp ngưng kết lại thành băng.
Trầm mặt mà cúi người đem màn thầu nhặt lên, Huyết Minh liền nhẹ nhàng dùng tay áo đem cát bụi trên nó lau sạch, giống như là đang đối xử với một thứ gì đó vô cùng quý giá. Khiến cho Vân Ninh không biết tại sao lại có cảm giác sợ hãi, thế nhưng càng nhiều hơn lại là ủy khuất.
“Ngươi...ngươi không cần phải như vậy, ta cũng không phải là cố ý. Nếu không, đợi đến kinh thành, ta sẽ mua đền lại cho ngươi...”
“Câm miệng!!!!”
“Nếu còn dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ giết chết ngươi.”