Sau khi đem mọi chuyện chiếu ra rõ ràng, linh lực của Ân Như Tuyết liền thu hồi. Khiến cơ thể Nguyễn Xuân mất đi trọng lực mà rơi xuống, hai mắt đờ đẫn vô hồn. Nằm yên một chỗ không nhúc nhích giống như một con rối gỗ.
“Trần Tĩnh. Ngươi cút ra đây.”
Thì ra, ngay khi âm mưu của Trần Tĩnh bị phát hiện. Âu Dương Thụy cũng đã theo trong đám người tìm ra thân ảnh của gã. Gương mặt hắn tràn đầy phẫn nộ siết chặt cổ đối phương, giống như xách một con chó chết, kéo lê ra ngoài, vứt đến bên cạnh Nguyễn Xuân.
Ân Như Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn Trần Tĩnh, không phân rõ hỉ nộ. Về phần thân phận hay lý do vì sao kẻ này lại ra tay ám hại Huyết Minh, nàng cũng không cần biết. Chỉ là trình tự bắt buộc, nên không thể không hỏi mà thôi:“Ngươi còn gì muốn nói?”
“Ta còn có thể nói gì được nữa? Tất cả liền mặc người an bài đi.” Đến nước này, mọi chuyện đều đã bị phơi bày. Trần Tĩnh cũng không còn gì để nói nữa cả. Mặc dù thua cuộc, nhưng ngạo khí của gã cũng không cho phép gã cúi đầu xin tha, nói ra bất kỳ lời tạ lỗi nào đối với Huyết Minh. Cho nên, gã chỉ cười giễu một tiếng, im lặng không nói.
Thần sắc Ân Như Tuyết vẫn không chút biến đổi, một khắc biết được kẻ này muốn tổn hại Huyết Minh, thì trong thâm tâm nàng, gã đã xem như nửa cái người chết. Nhưng rốt cuộc, đối phương vẫn là đệ tử hạch tâm của tông môn, hơn nữa cũng chưa tạo thành cục diện không thể vãn hồi.
Với tư cách là một vị phong chủ, nàng cũng không thể trắng trợn công báo tư thù được. Cho nên, suy nghĩ một lát, nàng liền an bài trừng phạt thích đáng cho Trần Tĩnh:“Ngươi xúi giục người khác, vu oan giá họa cho đồng môn sư thúc, gây ra nội đấu. Nay liền phế bỏ tu vi, phạt đánh 100 trượng, xóa tên khỏi tông tịch, đuổi ra sư môn, vĩnh viễn không được bước vào địa vực Vạn Kiếm tông dù chỉ là nửa bước.”
( tông tịch: kiểu như danh sách đệ tử trong tông môn.)
Mặc dù đã đoán được hình phạt, nhưng khi chính tai nghe thấy, Trần Tĩnh vẫn là dâng lên nỗi chua xót. Không ngờ rằng, con đường tu luyện của gã ở Vạn Kiếm tông trong suốt thời gian qua, hôm nay liền phải chấm dứt tại đây rồi. Cố gắng nhiều năm, tất cả đều quy về cát bụi. Chỉ đáng tiếc, Liễu sư muội nàng...Aizz, chung quy vẫn là gã trèo cao.
Cùng lúc đó, Ân Như Tuyết cũng chuyển dời tầm mắt đến trên người Nguyễn Sâm. Lúc này, lão đã sớm co quắp ở trong góc, giảm nhẹ đi sự tồn tại. Nếu không phải xung quanh đều bị người vây xem che phủ, thì e rằng lão đã thừa dịp náo loạn mà trốn đi từ lâu. Lúc này, phát hiện Ân Như Tuyết đang nhìn mình. Lão chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt, gào khóc.
“Tiên tôn khai ân a, tiểu nhân sai rồi. Về sau tiểu nhân nhất định sẽ sửa đổi, không tiếp tục tái phạm nữa đâu a... Mong Tiên tôn nể tình tiểu nhân trung thành với Vạn Kiếm tông nhiều năm, làm việc tận tâm tận lực hơn nửa đời người mà tha cho tiểu nhân lần này, cho tiểu nhân một cơ hội để sửa đổi...”
“Ngươi đang dùng đạo nghĩa tới bức ta?”
Nguyễn Sâm lén lút quan sát sắc mặt Ân Như Tuyết một chút, nhưng lại không dò xét được cảm xúc chân thật của nàng. Cho nên, lão chỉ có thể tiếp tục ra vẻ đáng thương, dùng khổ nhục kế khiến Ân Như Tuyết không thể ra tay:“Tiểu nhân nào dám a...Chỉ là, tiểu nhân từng tuổi này cũng chỉ có một cái nữ nhi mà thôi. Bây giờ còn trở thành si ngốc...Ai chao, số của tiểu nhân sao lại khổ thế này...”
Xung quanh, đám người đều không khỏi bị trình độ vô sỉ, không biết xấu hổ của Nguyễn Sâm làm cho không đành lòng nhìn thẳng. Rõ ràng là nữ nhi của lão ám hại người khác. Nay đến trong miệng lão, lại giống như Ân Như Tuyết ỷ thế hiếp người, cố ý biến nữ nhi của lão thành si ngốc. Không thể tin được, trên cõi đời này cư nhiên lại có người không biết liêm sỉ đến mức độ này!
Nhưng là, Ân Như Tuyết căn bản cũng không ăn bộ dáng này của lão, trái lại còn cảm thấy phiền chán mà phất tay. Một tia băng khí phóng ra, trong nháy mắt liền đã xuất hiện ở bên cạnh lão. Đợi khi lão phản ứng lại, thì gân tay gân chân đều đã bị cắt đứt. Khí lạnh từ vết thương bắt đầu sát nhập vào người lão, lao nhanh về phía đan điền. Đem nguyên tố kiếm tu của lão đông lại thành băng. Vừa khẽ dùng sức liền lập tức phá toái.
“Aaa.......”
Đối với bộ dạng đau khổ cùng với tiếng hét thê thảm của Nguyễn Sâm, đám người đều nhắm mắt làm ngơ, căn bản là không có người sinh ra đồng tình. Dù sao, đó đều là lão tự mình chuốc lấy, trừng trị đúng tội a.
Sau đó, ánh mắt Ân Như Tuyết lại chuẩn xác rơi lên người Mạc An Bình. Giọng nói giống như có chút cảm khái thoáng qua. Nhưng vừa nói, liền đã không chút lưu tình đánh ra một chưởng thẳng đến phần đan điền của lão:“Ngàn năm trước, ta đã từng thả qua ngươi...”
Tiếp nhận chưởng lực của một vị Kiếm thần cảnh tu sĩ cũng không phải là việc dễ chịu gì. Ngay tức khắc, Mạc An Bình liền bị đánh văng ra hơn chục trượng. Đan điền trong nháy mắt vỡ vụn, khiến lão khó khăn hộc ra một ngụm máu, sinh cơ tiêu tán hơn nửa.
Cũng trong lúc đó, gương mặt của Mạc An Bình liền nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đuôi mắt, trán, gò má, bắt đầu xuất hiện vết nhăn. Bàn tay trở nên gầy guộc, khô héo như rễ cây. Bóng lưng còng xuống, hóa thành một cái phàm nhân 80 - 90 tuổi, gần đất xa trời.
Thế nhưng, lúc sinh cơ xói mòn từng chút một, tâm của Mạc An Bình bất tri bất giác lại vô cùng bình lặng. Bắt đầu suy ngẫm đến câu nói vừa nãy của Ân Như Tuyết. Nàng nói...nàng đã từng thả qua cho lão...Đó là chuyện xảy ra lúc nào? Chẳng lẽ là đêm mưa trong khách điếm của ngàn năm về trước?
Chỉ là, hôm đó nàng tại sao lại phải tha cho lão...
Đầu óc ngày càng mơ hồ, khi sắp dứt bỏ hơi thở cuối cùng. Mạc An Bình mới bỗng dưng nhớ lại tình cảnh lúc đó, khi nữ hài kia ôm lấy con chó nhỏ, bị đám người đánh đập không chút thương tiếc. Bản thân lão giống như đã từng đứng ra khuyên can bọn họ một câu. Nhưng đương nhiên, cũng không đem lại hiệu quả gì.
Chỉ là, một hành động thương hại nhất thời của lão, cư nhiên lại để nữ hài này ghi nhớ hơn nghìn năm. Quả thật là khó tin a...
**Có một bạn muốn biết sơ về cốt truyện trong nguyên tác giữa Sư tôn và Thương Nguyệt nếu A Minh không xuất hiện. Cho nên hiện tại ta liền bổ sung vào này.
**Giống như ở gần cuối chương 25 hệ thống đã từng miêu tả sơ lược qua cho Huyết Minh, thì nguyên tác đại loại chính là:
- -Cha mẹ Thương Nguyệt bị yêu thú ăn mất trong một đợt yêu thú bạo động. Ngay khi TN cũng sắp bị yêu thú ăn tươi, thì Shizun lại xuất hiện, đem hắn cứu sống. Từ đó, hắn liền nhớ ơn của Shizun, quyết tâm bái nhập Vạn Kiếm tông.
- -Sau đó, Thương Nguyệt thuận lý thành chương trở thành cung chủ Viêm Dương cung. Tình cảm đối Shizun cũng chuyển dần từ kính trọng sang tình yêu nam nữ.
- -Ở U Ám Sâm Lâm, khi Shizun bị Thái gia huynh muội hạ độc. TN cũng xuất hiện kịp lúc, cùng Shizun tương tương nhưỡng nhưỡng, giải trừ dược hiệu.
- -Sau đó, mặc dù không có tình cảm, nhưng Shizun vẫn muốn chịu trách nhiệm với TN.
- -Nào ngờ, TN lại đau khổ chối từ, cho rằng nếu bản thân đồng ý thì có khác thì dùng việc này đến uy hiếp, ép buộc Shizun đâu.
- -Cho nên, cả hai liền bắt đầu quá trình cẩu huyết ngược luyến tàn tâm, ngươi truy ta đuổi.
- -Cuối cùng, trong một lần bị ma tộc ám toán, cả hai cùng lúc rơi xuống núi, thì hai người mới nhận ra được tình cảm của nhau. Sau khi trở về liền kết làm đạo lữ, cùng nhau trừ ma vệ đạo.
**Về phần sau đó? Khoảng trăm chương nữa A Minh và hệ thống sẽ tự động giải đáp cho các ngươi. Spoil trước mất hay a.
==> Chương sau sẽ đến phiên Đại tỷ bắt đầu tú! ( tú <=> thể hiện, trang bức các loại.) Về phần Trần Tĩnh có đi lĩnh cơm hộp hay không thì xem tiếp rồi biết.