“ Huynh đệ ta ra 200 vạn bán cho ta..”
“ 200 vạn sao ngươi không cướp luôn đi ta ra 300 vạn …”
“ 400 vạn …”
“500 vạn …”
Những người xung quanh quanh tranh nhau ra giá cuối cùng Hàn Mặc bán với giá 800 vạn cho một người phụ nữ trung niên.
Giao bán xong phỉ thúy Hàn Mặc rời khỏi đó đi tìm cực phẩm phỉ thúy. Hàn Mặc dạo khắp hầu như tất các gian hàng bán đá mà không tìm thấy một viên cực phẩm phỉ thúy nào.
“ Bịch, a ôi..” Vì chú ý tìm cực phẩm phỉ thúy quá nên Hàn Mặc vấp phải cục đá ngã ra đất. Hàn Mặc đứng dậy thấy hung thủ của chuyện này là một hòn đá to bằng nửa nắm đấm chuẩn bị đá bỏ đi thì Hàn Mặc trợn to mắt. Hàn Mặc nhìn thấy bên trong hòn đá này là một màu xanh đậm. Đây không phải là cực phẩm phỉ thúy thì là cái gì.
Hàn Mặc dùng tốc độ nhanh nhất nhặt hòn đá cất vào trong người.
“ Đúng là khốn nạn a tìm mãi chả thấy đâu hết hóa ra lại bị vứt ở giữa đường.”
Hàn Mặc sau khi nhặt hòn đá lên liền đi ngay ra chỗ cắt đá. Vì lúc nãy Hàn Mặc đổ được thượng phẩm phỉ thúy nên lúc thấy Hàn Mặc người nhao nhao tránh cho Hàn Mặc cắt đá trước.
Hàn Mặc đưa đá cho người cắt nói:“ Liền cắt viên ra đi nhớ là cắt mỏng thôi từ bên ngoài vào.”
Người cắt gật gật đầu rồi tiếp nhận đá bắt đầu cắt. Vì lần trước cắt ra được thượng phẩm phỉ thúy nên mấy người đứng xung quanh chăm chú nhìn xem lần này cắt được là loại phỉ thúy nào.
Theo như Hàn Mặc nói người cắt đá cắt mỏng từng lớp từng lớp vào viên đá. Khi một màu ló ra ở hòn đá thì đám người trừ Hàn Mặc há to mồm trợn mắt không thể tin vào mắt của mình, thở cũng không dám thở mạnh.
Một lúc sau người cắt mới lắp ba lắp bắp hô lên:“ Là.. Là...Cực… Cực...phẩm phỉ thúy đúng là cực phẩm phỉ thúy a“.
“ Ta ra một ngàn vạn bán cho ta a..”
“ Ta ra một ngàn 500 vạn..”
“ Một ngàn 700..”
“ Một ngàn 900 …”
“ Hai ngàn..”
“ 3 ngàn vạn “.
Nghe thấy giá tiền này không ai tăng giá nữa hiển nhiên đây đã là giá trị cao nhất của viên phỉ thúy này.
Chỉ thấy trong đám người đi ra một ông lão chống gậy, đằng sau còn theo 2 người có vẻ như là bảo tiêu của người này.
“ Đó chẳng phải là Diệp lão sao…”
“ Diệp lão của Diệp gia một trong tứ đại gia tộc sao …”
Hiển nhiên trong đám người có người nhận ra thân phận của ông lão này.
“ Vị tiểu huynh đệ này lão hủ ra 3 ngàn vạn mua viên cực phẩm phỉ thúy bày bán cho ta được chứ“. Ông lão đi đến trước mặt Hàn Mặc nói.
“ Được “. Vì nên cần tiền mua nhà nên Hàn Mặc rất dứt khoát bán đi.
Giao dịch xong thấy tiền được chuyển vào tài khoản Hàn Mặc rời đi phố đồ cổ. “ Diệp lão đã tra ra được. Người này tên là Hàn Mặc là người của Hàn gia nhưng giờ đã bị đuổi ra khỏi đó“.Bên cạnh một tên hộ vệ nói với ông lão.
Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói:“ Tiểu tử này không đơn giản, Hàn gia đúng là có mắt như mù.”
“ Keng, nhiệm Vụ hoàn thành. Chúc mừng túc chủ nhận được: 100 điểm nhiệm vụ, 20 exp hệ thống.”
Tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ kêu lên Hàn Mặc tâm tình rất vui sướng vì sắp có thể tu tiên.
Hàn Mặc thấy cảm thấy bụng hơi đói, nhìn giờ ở điện thoại đã là 11 giờ đã đến giờ ăn trưa.
Hàn Mặc gọi một chiếc taxi đi đến nhà hàng Giang Hải hôm qua ăn. Sau 20 phút xe đã đến, Hàn Mặc trả tiền rồi xuống xe đi vào. Vì đã bị ăn một bài học nên bảo vệ nhìn thấy Hàn Mặc là chạy đến tươi cười mời vào trong. Sau 15 phút Hàn Mặc đi ra khỏi nhà hàng này với cái bụng đã được lấp đầy.
Hàn Mặc suy nghĩ một chút quyết định đi mua nhà ở. Lần này Hàn Mặc không gọi taxi nữa mà đi bộ để cho đống trong bụng tiêu hóa. Hàn Mặc đi trên đường bỗng thấy đằng trước có 2 bóng người quen quen. Hàn Mặc nhìn kĩ lại thì mới nhận ra đó là Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển 2 trong số tứ đại hoa khôi của trường. Hàn Mặc đoán hôm nay là chủ nhật nên hai người rủ nhau đi dạo.
Lúc này từng đâu không biết chạy đến một chiếc ô tô đến bên cạnh hai người họ. Trên xe nhảy xuống hai người dùng tốc độ rất nhanh kéo hai người họ vào trong xe.
“ Bắt cóc “. Hàn Mặc nghĩ ngay là chuyện gì. Thấy chiếc xe đã đi Hàn Mặc vội gọi một chiếc taxi đuổi theo. Trên xe Hàn Mặc mở bảng hệ thống của mình ra.
“ Keng
Túc chủ: Hàn Mặc
Tuổi: 17
Cao: 1m65
Thể chất: 15
Trí thông minh: 90
Tài phú:3808 vạn
Điểm nhiệm vụ: 125
Tình trạng cơ thể: Bình thường
Exp hệ thống: 30/1000 “
“ Sức mạnh của mình còn yếu quá “. Thấy sức mạnh mình còn yếu Hàn Mặc quyết định dùng bình tăng cường thể lực lần trước hoàn thành nhiệm vụ được thưởng.
Hàn Mặc mở nắp lọ thuốcbra uống, một hơi ấm chảy vào cơ thể làm Hàn Mặc cả người nóng lên, xương cốt kêu rắn chắc lên cơ bắp nổi lên khắp người, Hàn Mặc cảm thấy tràn đầy năng lượng.
“ Mở bảng hệ thống. “ Hàn Mặc nói ra.
“Keng
Túc chủ: Hàn Mặc
Tuổi: 17
Cao: 1m65
Thể chất: 25
Trí thông minh: 90
Tài phú:3808 vạn
Điểm nhiệm vụ: 125
Tình trạng cơ thể: Bình thường
Exp hệ thống: 30/1000”
“ Thể chất tăng lên. Bây giờ sức mạnh của mình bằng một người bộ đội bình thường, chắc là đủ để xử lý mấy tên bắt cóc.”
Sau 30 phút xe đi ra vùng ngoại thành đến một nhà máy bỏ hoang, Hàn Mặc kêu taxi dừng lại đợi ở xa để tránh cho người bên trong phát hiện. Ở bên ngoài không thấy được gì Hàn Mặc thấy điểm nhiệm vụ của mình có 125 nếu mua bùa thấu thị thì vẫn còn đủ mua Tẩy Tủy Đan nên Hàn Mặc quyết định mua bùa thấu thị.
“ Tiểu Linh Linh ta cần một bùa thấu thị “,“ Vâng thưa chủ nhân.”
“ Chúc mừng chủ nhân nhận được bùa thấu thị x1 phải chăng sử dụng.”
“ Sử dụng “. Sau khi sử dụng Hàn Mặc đưa mắt lên quan sát tình hình bên trong nhà máy bỏ hoang này.
…...