Hàn Mặc thấy kì quái, ba người Trần Ngữ Yên, Diệp Như Uyển, Dương Cẩm Linh thì Hàn Mặc có thể hiểu là chuyện gì nhưng mà cả Long Tuyết Nguyệt cũng nhìn thì Hàn Mặc không biết tại sao luôn.
Kỳ thực Hàn Mặc không biết Long Tuyết Nguyệt là góp vui thêm dầu vào lửa thôi.
Lúc thấy bên người Hàn Mặc có Diệp Như Uyển và Trần Ngữ Yên Long Tuyết Nguyệt cảm thấy hai người này là thích Hàn Mặc. Long Tuyết Nguyệt thấy Hàn Mặc đúng là may mắn.
Lúc thấy Dương Cẩm Linh chạy đến chỗ Hàn Mặc thì Long Tuyết Nguyệt hơi bất ngờ không ngờ công chúa của Dương gia cũng quen biết Hàn Mặc, nhìn nét mặt hớn hở của Dương Cẩm Linh Long Tuyết Nguyệt mỉm cười chạy ra góp vui luôn, nhân tiện cho Hàn Mặc khó xử một chút.
10 phút sau, năm người đã ngồi trong một phòng của nhà hàng. Không khí có vẻ căng thẳng.
- Chúng ta làm quen một chút nhỉ, tôi tên là Long Tuyết Nguyệt, bạn của Hàn tiên sinh.
Khởi đầu là Long Tuyết Nguyệt.
Long Tuyết Nguyệt vừa nói ra làm cho Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển khiếp sợ trong lòng. Họ Long, ở kinh thành có mấy nhà họ Long được chứ. Đệ nhất gia tộc ở Kinh Thành, Long gia.
Diệp Như Uyển và Trần Ngữ Yên khiếp sợ trong lòng không biểu hiện ra ngoài. Ánh mắt nhìn Long Tuyết Nguyệt bây giờ đã chuyển đổi. Hai người cũng không hiểu tại sao Long Tuyết Nguyệt lại gọi Hàn Mặc là “ tiên sinh “.
- Tôi là Dương Cẩm Linh, người của Dương gia kinh thành, cũng là bạn của Hàn Mặc.
Dương Cẩm Linh vừa nói ra làm Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển lại khiếp sợ lần nữa. Lại là một trong Ngũ đại gia tộc, Dương gia. Hai người thấy kì quái làm sao Hàn Mặc lại quen biết được hai cô con gái có gia thế lớn như vậy, lại còn rất xinh đẹp nữa.
- Giờ đến hai người đó.
Long Tuyết Nguyệt nhìn Diệp Như Uyển và Trần Ngữ Yên nói.
Nghe thấy Long Tuyết Nguyệt, hai người mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
- Tôi là Trần Ngữ Yên, bạn học từ thời cấp ba cùng Hàn Mặc.
Trần Ngữ Yên nói ra.
- Tôi là Diệp Như Uyển, cũng là bạn học cấp ba của Hàn Mặc. Chúng tôi xuất thân cùng nơi và chơi rất thân với Hàn Mặc.
Diệp Như Uyển nói.
So với vẻ sơ sài, nhỏ nhẹ của Trần Ngữ Yên, Diệp Như Uyển mạnh dạn hơn cho dù biết Long Tuyết Nguyệt và Diệp Như Uyển có gia thế lớn. Còn nhấn mạnh chữ “ xuất thân “ và “ rất thân “.
Nghe thấy Diệp Như Uyển nói vậy Long Tuyết Nguyệt mỉm cười không biết đang suy nghĩ cái gì. Còn Dương Cẩm Linh thì “ hứ “ một cái rồi không nói gì.
Bốn nữ lại tám mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này cửa phòng ăn bị mở ra.
- Thưa quý khách, đồ ăn của các vị đã xong.
Một cô gái đi vào mỉm cười nói, đằng sau là một tên đàn ông cùng chiếc xe đẩy để đồ ăn.
- Cứ để trên bàn đi.
Long Tuyết Nguyệt nói ra.
Người đàn ông đẩy xe vào rồi nhẹ nhàng bưng từng đĩa đồ ăn nhẹ nhàng để lên bàn.
- Chúc quý khách ngon miệng.
Cô gái nói rồi cùng tên nam tử đi ra ngoài.
- Đồ ăn lên rồi mọi người cùng nhau ăn đi.
Hàn Mặc nói.
Nghe Hàn Mặc nói tứ nữ bắt đầu cầm đũa lên.
- Hàn Mặc ăn miếng thịt này.
Trần Ngữ Yên gắp một miếng thịt để vào bắt Hàn Mặc.
- Cảm ơn, cậu cũng ăn đi.
Hàn Mặc nói ra.
- Hàn Mặc ăn thử cái rau này.
Lần này là Diệp Như Uyển.
- Hàn Mặc ăn thử cái này đi ngon lắm.
Lại đến lượt Dương Cẩm Linh.
Mỗi lần có người gắp Hàn Mặc đều nói một tiếng cảm ơn.
Nhìn thấy hành động của mấy cô gái Long Tuyết Nguyệt mỉm cười.
- Hàn tiên sinh “ aaa” nào!
Long Tuyết Nguyệt mỉm cười nhìn Hàn Mặc nói ra, trên đũa còn gắp một miếng thịt.
Hành động này làm ba cô gái tức dậm chân.
Hàn Mặc sững sờ không ngờ Long Tuyết Nguyệt lại làm như vậy.
Hàn Mặc vẫn há miệng ra để cho Long Tuyết Nguyệt đưa miếng thịt vào.
- Cảm ơn.
Hàn Mặc nói ra.
- Không có gì Hàn tiên sinh.
Long Tuyết Nguyệt cười nói ra.
- !!!!...
Hàn Mặc bỗng dịch lên một cái làm mấy nữ chú ý tới.
- Hàn tiên sinh ngài bị sao vậy?
Long Tuyết Nguyệt hỏi.
- Hàn Mặc cậu không thoải mái chỗ nào sao?
Lần này là Dương Cẩm Linh hỏi.
- Không sao không sao.
Hàn Mặc đáp.
Hàn Mặc quay sang nhìn Trần Ngữ Yên thấy cô đang cúi xuống ăn cơm không chú ý tới mình.
Hàn Mặc dịch lên là bị Trần Ngữ Yên đá cho một cái vào chân, Hàn Mặc đau sít nữa nhảy lên. May là nhịn được lại không thì không biết để mặt vào đâu.
Hai mươi phút sau bữa ăn mới kết thúc, ai về nhà đấy. Trước khi đi Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển còn lườm Hàn Mặc một cái rồi đi về kí túc xá ở trường.
- Hàn Mặc tôi trước đây, hẹn hôm khác.
Dương Cẩm Linh nói ra.
- Hẹn hôm khác.
Hàn Mặc nói.
Long Tuyết Nguyệt thấy mấy cô gái phản ứng thế che miệng cười.
- Hàn tiên sinh tôi cũng về đây, có thời gian thì mời ngài qua nhà tôi uống với ông nội tôi vài chén.
Long Tuyết Nguyệt nói ra.
- Được, nếu có thời gian tôi nhất định sẽ ghé thăm Long lão.
Hàn Mặc nói rồi quay người đi.
...
- Reng.....reng...reng...
Hàn Mặc đang đi trên đường thì có tiếng điện thoại kêu. Hàn Mặc cầm ra thấy người gọi là Lý Mộ Mai bấm nghe ngay.
- Có chuyện gì vậy Mộ Mai!
- Hàn Mặc có nhiệm vụ.
Lý Mộ Mai nói ra.
- Nhiệm vụ sao nhanh vậy.
Hàn Mặc mới nhân gia nhập hôm qua mà hôm nay đã có nhiệm vụ, thế này thì hơi nhanh.
- Tại trong tổ chức bây giờ đang thiếu người nên tổ chức mới gọi cả những tân binh đi. Hàn Mặc lần này chúng ta được làm đồng đội rồi đó, có vui không?
Lý Mộ Mai nói ra.
- Có rất vui, được đồng hành cùng mỹ nữ sao lại không vui được chứ.
Hàn Mặc nói ra.
Đầu dây bên kia Lý Mộ Mai cười khanh khách.
- Địa điểm và thời gian ở đâu vậy Mộ Mai?
Hàn Mặc hỏi.
- Bốn giờ sáng mai, ở sân bay. Còn chi tiết nhiệm vụ thì sáng mai đến nơi tập kết sẽ thông báo rõ.
Lý Mộ Mai đáp.
- Được, sáng mai tôi sẽ đến sớm.
Hàn Mặc nói ra.
- Được, mai gặp. À còn chuyện ở trường học thì cậu không cần phải lo đâu, tổ chức sẽ xin nghỉ cho.
Lý Mộ Mai nói.
- Được, mai gặp.
Hàn Mặc nói rồi cup điện thoại.
- Không biết ngày mai sẽ có cái gì vui đây.
Hàn Mặc nghĩ trong lòng.