Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 766: Chương 766: Bức bách.




- Giết ngươi, cái kia sư tôn của ngươi, còn không tiêu diệt gia tộc của ta, giết bằng hữu của ta, người bên cạnh ta cả đám đều không có kết cục tốt, ta làm sao dám đây này?

Dương Lỗi cười nói.

- Không, không, ngươi muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, chỉ cần ngươi thả ta, ta có thể thề, đối với Tâm Ma thề, ah... ta... ta chịu không được rồi.

Lúc này Ứng Phóng Thiên ở đâu còn có bộ dạng không ai bì nổi trước đó.

- Tâm Ma thề, ha ha, Tâm Ma thề hoàn toàn chính xác có chút tin tưởng, nhưng như vậy còn chưa đủ để ta bỏ qua ngươi, ta muốn ngươi làm việc cho ta, để ngươi trở thành một con chó của ta? Ngươi đồng ý không?

Dương Lỗi trêu tức nhìn xem hắn nói.

- Ta đồng ý, ngươi bảo ta làm cái gì đều đồng ý, chỉ cần ngươi tha ta.

Ứng Phóng Thiên nói.

- Được, đã như vầy, vậy ngươi ăn viên thuốc này đi.

Dương Lỗi lần nữa lấy ra một viên đan dược.

- Bất quá viên thuốc này không thể triệt để giải trừ độc của ngươi, chỉ có thể khống chế một thời gian ngắn, một năm, chỉ là một năm, nếu như một năm sau, ngươi không có đạt được giải dược, như vậy ngươi sẽ lần nữa hưởng thụ cảm giác mỹ diệu như vậy.

Chứng kiến Dương Lỗi ném đến giải dược, Ứng Phóng Thiên không có làm bất luận cách nghĩ gì, lập tức liền đem giải dược nuốt vào.

Sau khi Ứng Phóng Thiên ăn hết, cái loại cảm giác thống khổ khó có thể chịu được kia, lập tức biến mất không thấy gì nữa, lúc này hắn đứng đó, nhìn xem Dương Lỗi, trong mắt không có oán hận, có chỉ là sợ hãi, cực độ sợ hãi.

- Dương... Dương Lỗi , ngươi... ngươi muốn ta làm cái gì?

Ứng Phóng Thiên nhìn xem Dương Lỗi nói.

- Hừm, ngươi gọi tên ta, lá gan không nhỏ nha?

Dương Lỗi lạnh lùng nói.

- Ngươi một con chó, lại dám trực tiếp xưng hô tên chủ nhân, ta nhìn ngươi là còn chưa hưởng thụ đủ a?

- Không , chủ... chủ nhân , chủ nhân, tiểu nhân biết sai rồi, biết sai rồi.

Ứng Phóng Thiên nghe được Dương Lỗi nói như vậy, toàn thân phát run, vội vàng hô.

- Biết rõ sai rồi?

- Biết rõ sai rồi.

Ứng Phóng Thiên vội cúi đầu khom lưng, ngữ khí thái độ cực kỳ cung kính, thật giống một lão cẩu trung thực.

- Ngươi có thể như vậy, ta rất vui mừng.

Dương Lỗi nhìn xem hắn.

- Chỉ cần ngươi không vi phạm ý nguyện của ta, vậy ngươi vẫn là ngươi, vẫn là đệ tử xuất sắc nhất Huyền Cơ Môn.

- Chủ nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngươi khó xử, nhất định vì chủ nhân làm việc thật tốt.

Ứng Phóng Thiên vội nói:

- Nhưng mà. . . Nhưng mà chủ nhân, nên xử lý bọn hắn như thế nào.

Lúc này Ứng Phóng Thiên đem lực chú ý đặt ở trên người những người ngoài kia, dù sao những người này đều thấy được hết thảy, nếu như truyền đi, đối với Dương Lỗi, đối với Ứng Phóng Thiên cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

- Ta thề, ta đối với Tâm Ma thề, tuyệt đối sẽ không truyền đi một chữ, nếu như vi phạm, liền để ta lập tức hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.

Một người chứng kiến sự tình không ổn, vội đối với tâm ma của mình thề , nhất là bộ dạng thống khổ trước đó của Ứng Phóng Thiên, đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể nhịn được.

Một cái Ứng Phóng Thiên liền cực kỳ khủng khiếp rồi, hầu như không có mấy người dám cùng hắn đối nghịch, hơn nữa còn có một thiếu niên so với Ứng Phóng Thiên càng thêm đáng sợ, thủ đoạn quỷ dị kia khiến người ta không khỏi sởn hết cả gai ốc, mặt khác dường như Mã Tranh Nguyên cũng cùng thiếu niên kia quan hệ không tệ, một khi động thủ, những người mình này, mặc dù là liên thủ, cũng chưa chắc đấu qua được người ta, huống chi còn không phải một lòng, chưa hẳn có thể liên hợp.

- Chúng ta cũng đồng ý thề.

Cái thứ nhất làm ra tấm gương, mấy cái khác lập tức cũng học ra dáng, đối với tâm ma của mình thề.

Đương nhiên còn thừa lại mấy cái, không cam lòng khuất phục, không rên một tiếng.

- Được, các ngươi đã đối với Tâm Ma của mình thề rồi, như vậy ta cũng sẽ không khó xử các ngươi.

Dương Lỗi đối với bọn hắn cười cười, sau đó quay đầu nhìn ba người khác không chịu thề, ba người này tu vi không yếu, đều là Bát Quái Ngưng Thần sơ kỳ, nhưng mà tuổi khá lớn, đều là hơn 300, đương nhiên có thể ở cái tuổi này đạt tới cấp độ như thế, cũng coi là thiên tài rồi.

- Các ngươi thì sao, các ngươi ý định như thế nào

- Ngươi muốn bức chúng ta thề, hắc hắc, tuy ngươi cùng Ứng Phóng Thiên đều rất lợi hại , nhưng chúng ta cũng không sợ các ngươi.

Trong ba người kia, nam tử dẫn đầu cười lạnh nói.

- Khấu Anh, ngươi khẩu khí thật lớn, có tin ta giết ngươi hay không?

Ứng Phóng Thiên nghe vậy có chút thẹn quá hoá giận.

- Đừng tưởng rằng các ngươi là đệ tử Thông Thiên Môn, ta sẽ không dám giết ngươi rồi.

- Ừm.

Dương Lỗi lạnh lùng nhìn Ứng Phóng Thiên một chút, hắn làm chủ nhân còn chưa nói, cái này làm nô tài, rõ ràng giọng khách át giọng chủ rồi, điều này làm cho Dương Lỗi có chút khó chịu.

- Thực xin lỗi , chủ nhân, Tiểu. . . Tiểu nhân biết sai rồi.

Nghe được âm thanh không hài lòng của Dương Lỗi, Ứng Phóng Thiên rùng mình, vội vàng lui lại một bước nói.

- Ta không hi vọng có lần sau như vậy nữa.

Thanh âm Dương Lỗi lạnh lùng nói.

- Yên tâm, chủ nhân, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.

Ứng Phóng Thiên vội thề.

- Hi vọng như thế.

Nói xong, Dương Lỗi không tiếp tục để ý Ứng Phóng Thiên, mà là nhìn xem Khấu Anh, Khấu Anh này chính là đệ tử Thông Thiên Môn, hai người khác, trong đó một nam tử thân mặc bạch y, cầm trong tay một thanh trường côn màu trắng bạc, cũng là người Thông Thiên Môn, sư đệ của Khấu Anh, gọi là Từ Chung Khánh , mà một người khác, thì trong tay cầm Trường Cung, đệ tử Trấn Thiên Tông, gọi là Chử Hồng, tu vi không tệ, lợi hại nhất chính là tiễn thuật, đã đạt đến Thất Tinh Liên Châu cảnh giới, cái này không phải chuyện đùa.

Có thể nói, ở trong ngàn mét, bách phát bách trúng.

Nếu như là ở cự ly xa, như vậy ở Bát Quái Ngưng Thần tiền kỳ cùng trung kỳ, có thể nói vô địch.

Mấy môn phái này đều là một trong Sùng Vũ đại lục bảy đại tiên tông, trong đó Thông Thiên Môn xếp hàng thứ hai, Trấn Thiên Tông xếp hạng thứ tư.

- Ba người các ngươi, hai cái là đệ tử Thông Thiên Môn, một cái là đệ tử Trấn Thiên Tông, lai lịch không nhỏ, khó trách kiêu ngạo như vậy.

Nhìn xem ba người này, Dương Lỗi cười lạnh, nói thật, ba người này cũng không đặt ở trong mắt mình, mặc dù tu vi của bọn hắn không tệ, nhưng còn không có năng lực cùng Cửu Cực Tạo Hóa cường giả chống lại, đương nhiên nếu như ba người liên thủ, có lẽ có thể đối kháng Cửu Cực Tạo Hóa sơ kỳ Võ Giả, nhưng mà mặc dù là để cho bọn hắn liên thủ, Dương Lỗi cũng không sợ hãi.

- Hừ, đã biết rõ, ngươi còn kiêu ngạo như vậy, Huyền Cơ Môn các ngươi tuy cũng là một trong bảy đại tiên tông, nhưng mà so với Thông Thiên Môn , còn có Trấn Thiên Tông chúng ta, vẫn có chênh lệch không nhỏ, cho nên ta khuyên các ngươi, không nên vọng tưởng để cho chúng ta thề, bằng không thì nếu như hai đại tiên tông chúng ta cùng một chỗ đối phó Huyền Cơ Môn ngươi, ta nghĩ ngươi là không gánh vác được trách nhiệm này.

Khấu Anh nhìn xem Dương Lỗi, ngữ khí lăng nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.