Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 474: Chương 474: Hoàng hậu tắm rửa.




Kỳ thật quan trọng nhất là bọn người Thái Kinh, Đồng Quán nắm giữ triều chính, bởi vậy mới khiến Bắc Tống triệt để sụp đổ.

Bất quá cái này đối với Dương Lỗi mà nói căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa.

Nhưng Nam Tống đô thành hiện giờ, Lâm An hoàng cung lại không hề kém hơn Bắc Tống đô thành Biện Lương lúc trước.

Cũng là vàng son lộng lẫy, cũng cực kỳ xa hoa.

Buổi tối, Dương Lỗi một người tiềm nhập vào trong hoàng cung, Chân Thực Ưng Nhãn triệt để triển khai, vì tìm kiếm Vương Trùng Dương, Dương Lỗi lúc này ngược lại là lần đầu tiên toàn lực thi triển Chân Thực Ưng Nhãn, toàn bộ Lâm An hoàng cung đều bị Dương Lỗi nhìn quét qua.

Khiến Dương Lỗi kinh ngạc chính là cao thủ trong hoàng cung quả thật không ít, trong đó hai người tu vị cao nhất đều ở chỗ sâu trong hoàng cung cả.

Hai người đều là võ giả cảnh giới Vũ Thần, một người là Vũ Thần nhất giai, tiến vào chưa được bao lâu, một người đã đạt đến Vũ Thần nhị giai rồi.

Thật ra khiến Dương Lỗi kinh ngạc là chân khí của hai người này đều thiên về âm nhu, rất rõ ràng, hai người này cũng không phải người bình thường mà là thái giám, cho nên trong hai người này, chỉ sợ có một người chính là Vương Trùng Dương, về phần người kia là ai? Dương Lỗi cũng cảm thấy hết sức hứng thú, đến cùng là người nào lại có tu vị bực này.

Ở thế giới này, người có được tu vị như thế hiển nhiên không phải mặt hàng đơn giản, hơn nữa Vương Trùng Dương và hắn nhất định có quen biết, đương nhiên đó là nếu như một người khác chính là Vương Trùng Dương.

Bởi vì Dương Lỗi cũng không thể khẳng định một người trong đó nhất định là Vương Trùng Dương, có lẽ Vương Trùng Dương thật đã chết rồi cũng không chừng.

Bất quá chỗ của hai người này chỗ một người ở phía đông, một người ở phía tây, xem ra hai người này đều có phân chia địa bàn của mình, đây rốt cuộc là người nào, đi xem sẽ biết.

Nguyên tắc gần đây chính là xem phía Tây trước.

Dương Lỗi dứt khoát lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù ẩn tàng bản thân, tiếp theo liền nghênh ngang đi vào trong hoàng cung.

Dù sao giờ cũng là ban đêm, hơn nữa mình lại có Ẩn Thân Phù, mặt khác ở trên thế giới này, người có thể khám phá ra Ẩn Thân Phù của mình căn bản không có khả năng tồn tại.

Khi Dương Lỗi đi qua một cung điện, tiếng nước ào ào liền hấp dẫn lực chú ý của Dương Lỗi, trong đêm dù sao rất yên tĩnh, mà thính giác Dương Lỗi lại tốt hơn thường nhân nhiều lắm, nghe qua thì hẳn là có ngươi đang tắm a?

Nhìn nhìn nơi kia, đây đoán chừng là phi tử của hoàng đế hoặc là công chúa gì đó.

Rình coi một chút xem sao?

Không biết thế nào lại sinh ra ý nghĩ này, trong lòng Dương Lỗi chợt có một loại xúc động, mình còn chưa bao giờ rình coi mỹ nữ tắm bao giờ đấy.

Dương Lỗi liền đi tới chỗ phát ra thanh âm kia. Cửa tuy rằng đóng chặt, nhưng đối với Dương Lỗi mà nói căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to. Sau khi đi qua vài cánh cửa, Dương Lỗi liền đi vào trong phòng kia, dọc theo con đường này còn có rất nhiều cung nữ thái giám, Dương Lỗi tự nhiên không có khả năng để bọn hắn phát hiện ra mình rồi.

Trong sương phòng đặt một cái thùng tắm, hơi nước quanh quẩn, một thân ảnh uyển chuyển như ẩn như hiện, khiến hô hấp Dương Lỗi cũng có chút dồn dập.

Cô gái này dáng người nhu mì xinh đẹp, một đầu tóc dài tú lệ, khuôn mặt rất đẹp, dáng người nên lõm thì lõm nên lồi thì lồi, có thể nói là dưới trạng thái mông lung thế này đã mang đến cho Dương Lỗi trùng kích cực lớn, khiến Dương Lỗi có xúc động như muốn nhìn thấy rõ ràng, khí huyết trong cơ thể dâng lên.

Hít một hơi thật sâu, Dương Lỗi không thể không yên lặng vận hành Băng Tâm quyết, ngăn chận khí huyết sôi trào khắp toàn thân, thật sự quá mê người rồi.

Thời gian lặng yên trôi qua, Dương Lỗi hồn nhiên quên mất, Ẩn Thân Phù có hạn chế thời gian, hiện giờ Dương Lỗi đã hoàn toàn hiện ra.

Lúc này nàng kia dĩ nhiên xoay người lại, xuyên thấu qua hơi nước nhàn nhạt kia thấy được một thân ảnh mơ hồ, đó là một nam nhân, nam nhân lạ lẫm, nàng lập tức muốn kêu to lên nhưng Dương Lỗi lúc này đã phục hồi tinh thần lại, vội bịt miệng nàng lại nhỏ giọng nói:

- Ngươi đừng kêu, ngàn vạn đừng kêu, ta không có ác ý.

Nếu như kêu lên vậy thì khẳng định sẽ gây chú ý, mặc dù mình cũng không lo lắng nhưng đây dù sao cũng là một chuyện mất mặt, mình hiện giờ dầu gì cũng là một thanh niên tốt, tu vị cảnh giới Vũ Thần, nhất định sẽ nhất thông Xạ Điêu nội dung cốt truyện thế giới, trở thành một quốc gia chi chủ, nếu vạn nhất truyền đi thì quả thật xấu hổ chết mất.

Hơn nữa lần này mình đến hoàng cung tìm ngươi, nếu như để nàng kêu loạn thì cũng không hay lắm.

Lúc này nữ tử đã nhìn rõ ràng người bịt miệng mình là một người trẻ tuổi tuấn dật phi phàm, thoạt nhìn ước chừng mười tám mười chín tuổi.

Nhất là cặp mắt kia, ở trong đêm tối này giống như là ngôi sao sáng trên bầu trời vậy, lòe lòe tỏa sáng, cực kỳ hấp dẫn người, khiến người bất tri bất giác sẽ trầm mê trong đó.

Ngửi thấy khí tức trên thân hắn, bản thân nữ tử cảm giác toàn thân mềm nhũn, một loại cảm giác không hiểu xông lên não.

- Đừng kêu, ta thật không có ác ý đâu, đây chẳng qua là ngoài ý muốn thôi.

Dương Lỗi nói:

- NẾu ngươi không kêu thì ta sẽ buông tay ta, ngươi phải biết rằng, ta có thể vô thanh vô tức tiến vào hoàng cung đại nội này đã nói rõ Đại Tống hoàng cung ở trong mắt ta, căn bản không đáng giá nhắc tới, mặc dù ngươi gọi cũng không được gì đâu.

Dương Lỗi không biết là, cô gái này chính là đương kim hoàng hậu, cũng chính là Tạ Đạo Thanh, Tạ Đạo Thanh này là tạ thái hậu nổi danh trong lịch sử, một nữ chính trị gia cực kỳ xuất sắc.

Nàng là người Lâm Hải huyện (nay là Lâm Hải thị) thành đông hạ độ, cháu gái Tể tướng Tạ Thâm Phủ, 17 tuổi vào cung làm thông nghĩa quận phu nhân, năm 1227 (Lý Tông Triệu Quân, Bảo Khánh năm ba) được sắc phong làm hoàng hậu. Năm 1275 (Đức Hữu nguyên niên) Cung đế Triệu Hiển tại vị, tôn làm Thái Hoàng Thái Hậu. Lúc Cung Tông 5 tuổi, được chúng đại thần nhiều lần thỉnh cầu nên đã theo Cung Tông buông rèm chấp chính.

Lúc này Tạ Đạo Thanh cũng không được sủng ái, hôm nay vẫn còn là tấm thân xử nữ, Tống Lý tông Triệu Quân lúc ấy cưới nàng và Cổ Ninh con gái Cổ Thiệp, cũng chính là Cổ Tự Đạo.

Lúc này Triệu Quân rất là sủng nịch Cổ Quý Phi, mà đối với Tạ Đạo Thanh lại chẳng quan tâm đến, hơn nữa Tạ Đạo Thanh có thể trở thành hoàng hậu, cũng không phải bổn ý của Triệu Quân, chẳng qua là vì áp lực của Dương thái hậu và các vị đại thần nên mới lập Tạ Đạo Thanh làm hoàng hậu, cũng chính vì thế nên Triệu Quân lòng có khúc mắc, tuy rằng lập Tạ Đạo Thanh làm hoàng hậu nhưng căn bản chẳng thèm ngó tới nàng, chưa bao giờ đến chỗ của nàng lần nào.

Bất quá Tạ Đạo Thanh trời sinh tính rộng rãi, cũng không quan tâm.

Lại nói tiếp Tạ Đạo Thanh cũng là một đại mỹ nhân, bất quá làn da lại hơi đen một chút, nhưng theo Dương Lỗi thấy thì điều này cũng chẳng có gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.