Nhưng Dương Lỗi biết, Tiên
giới hôm nay chỉ sợ cũng là nguy cơ tứ phía, đoán chừng muốn rút ra
nhiều lực lượng là không thể nào, nhưng may mắn là chính mình đã sớm
chuẩn bị tốt, hôm nay chính mình trở lại Tiên giới, sự phát triển của
Mộng Huyễn phủ hẳn là không yếu đi, ban đầu lúc chính mình rời đi thì có mấy vị Đại La Kim Tiên trấn giữ, cộng thêm trận pháp do chính mình bày
ra đủ để cho bọn họ đặt chân ở Tiên giới, hơn nữa không ngừng phát
triển.
Dĩ nhiên mục đích chủ yếu lần này của Dương Lỗi cũng không phải là Mộng
Huyễn Phủ mà là Sâm La điện, trong Sâm La điện cường giả như mây, đó mới chính là lực lượng mà chính mình cần nắm trong tay, một khi chính mình
hoàn toàn nắm trong tay Sâm La điện, đó chính là một cỗ trợ lực cưc kỳ
cường đại.
Mục đích thứ nhất chính là Ngũ Nhạc thành, Ngũ Nhạc thành nhưng là căn
cứ địa của chính mình ở Tiên giới, cũng không biết tu vi của hai người
Nhạc Bất Phàm cùng Chung Hán Dũng đạt đến mức nào, có phải đã đột phá
tầng thứ Chuẩn Thánh rồi hay không? Mộng Huyễn phủ mà chính mình kiến
tạo lại phát triển đến trình độ nào?
Mê Vụ chi đảo vốn là rất khó phân biệt, dù là Thánh Nhân tiến vào trong
đó đều có thể bị lạc, cũng không biết những sương mù này rốt cuộc là có
lai lịch gì, Tô Nghiên kiến thức rộng rãi như vậy cũng không biết sương
mù này rốt cuộc là từ đâu mà đến, là tạo thành như thế nào, chỉ là biết
sương mù của Mê Vụ chi đảo này cho dù là Thánh Nhân cũng không cách nào
nhìn thấu.
Nhưng Dương Lỗi lại không giống, vốn là Chân Thực Ưng Nhãn có thể nhìn
thấu, mặc dù tầm mắt cũng là có hạn chế nhưng hôm nay sau khi Chân Thực
Ưng Nhãn đã dung hợp với ngụy Thiên Phạt chi nhãn, biến thành Hủy Diệt
chi nhãn đã có tiến bộ rồi, cho nên sương mù của Mê Vụ chi đảo này ở
trong mắt của Dương Lỗi căn bản là đồng dạng với không nhìn thấy, cộng
thêm lần trước đã tới nơi này, lại càng là việc nhẹ đường quen, cho nên
không bao lâu liền tiến vào Tiên giới, một đường đi thẳng tới biên giới
của Ngũ Nhạc thành.
- Nơi này chính là Ngũ Nhạc thành rồi, ta ở chỗ này có một bộ phận thuộc hạ, không biết hôm nay Ngũ Nhạc thành đã phát triển đến trình độ nào.
Dương Lỗi nhìn tòa thành trì ở phía xa, đối với Tô Nghiên ở một bên nói.
- Trong thành này có tồn tại Chuẩn Thánh, hơn nữa không kém!
Tô Nghiên nói.
- Vậy hẳn là thành chủ Nhạc Bất Phàm của Ngũ Nhạc thành rồi, hắn mặc dù
là thành chủ nhưng trên căn bản không quản chuyện gì, ở trước khi ta rời đi hắn vẫn chỉ là tầng thứ Đại La Kim Tiên đỉnh phong, hôm nay đã đạt
đến cảnh giới Chuẩn Thánh, xem ra tốc độ tu luyện rất không sai.
Dương Lỗi ha hả cười một tiếng, nói.
- Ngươi nói vị thành chủ kia là người tu ma?
Tô Nghiên lại nói.
- Người tu ma? Làm sao có thể.
Dương Lỗi nghe vậy lắc đầu.
- Vậy thì không đúng, tồn tại tầng thứ Chuẩn Thánh cường đại kia ở trong cơ thể ẩn chứa ma khí, tu luyện là công pháp ma đạo, hơn nữa cũng rất
tinh thuần.
Tô Nghiên giải thích.
- Làm sao có thể, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Ngũ Nhạc thành bị công phá?
Dương Lỗi nghe vậy thất kinh, cái này cũng không có khả năng, Ngũ Nhạc
thành này được chính mình bày ra Yên Diệt đại trận, uy lực của đại trận
này lớn vô cùng, cho dù là tu luyện giả Chuẩn Thánh đỉnh phong cũng khó
mà công phá, hơn nữa Yên Diệt đại trận của Ngũ Nhạc thành này còn đang
hoàn hảo, cho nên Dương Lỗi phỏng đoán Ngũ Nhạc thành này hẳn là còn
chưa bị công phá, bất quá sư tôn Tô Nghiên nói trong Ngũ Nhạc thành này
có người tu ma cảnh giới Chuẩn Thánh liền làm cho Dương Lỗi tò mò ròi,
chẳng lẽ, chẳng lẽ là thành chủ Nhạc Bất Phàm tu luyện xảy ra rủi ro,
tẩu hỏa nhập ma, trở thành người của ma đạo hay sao?
- Bất quá ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, chúng ta vào thành nhìn một chút chẳng phải liền biết sao?
Tô Nghiên thấy vẻ mặt này của Dương Lỗi, liền nói.
- Như thế chúng ta nhanh vào thành, xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Lỗi cũng thật có chút không chịu nổi rồi, nếu như Ngũ Nhạc thành
này thật đúng là bị Ma tộc chiếm lĩnh mà nói, chuyện này đúng là hết sức phiền toái, không phải là vấn đề khác, cho dù là bị bọn họ chiếm lĩnh,
lấy thực lực hiện tại của Dương Lỗi muốn thu hồi lại cũng không phải là
việc khó gì, nhưng vấn đề mấu chốt chính là nếu quả thật bị chiếm lĩnh,
như vậy thế lực của mình ở trong Ngũ Nhạc thành, cũng chính là Mộng
Huyễn phủ khẳng định gặp phải đả kích thật lớn, như vậy phát triển tự
nhiên cũng chậm đi, như thế căn bản không đạt tới mục đích của mình, vậy thì xấu hổ rồi, bởi vì lúc trước Dương Lỗi đã sớm khoe khoang, nói có
thể ở Ngũ Nhạc thành ít nhất có quân đội một vạn người, chi quân đội này yếu nhất cũng là tầng thứ Huyền Thiên, là một chi quân đội tinh anh.
- Hai người các ngươi đứng lại, xin lấy ra chứng minh thân phận!
Thời điểm Dương Lỗi cùng Tô Nghiên đi tới cửa thành liền bị hộ vệ ngăn cản, yêu cầu đưa ra chứng minh thân phận.
Điểm này Dương Lỗi rất hài lòng, lúc bắt đầu là chính mình đặt ra, chứng minh thân phận này không phải là chứng minh bình thường, rất khó giả
tạo, đó là lợi dụng linh hồn lực dung hợp một viên ngọc thành mà tạo
thành, những ngọc thạch này đều là đặc chế, gia nhập một chút tài liệu
đặc thù, hơn nữa trong đó có thượng cổ cấm chế mà Dương Lỗi bố trí vào,
trừ phi là chuyên gia cấm chế, nếu không căn bản không cách nào phát
hiện được huyền bí ở trong đó, càng thêm không cần phải nói là phỏng
chế.
Ban đầu lúc chuẩn bị cái này, Dương Lỗi nhưng là mệt mỏi không thôi,
nhưng nghĩ đến vì sự phát triển của Ngũ Nhạc thành, Dương Lỗi một mực
kiên trì.
Dương Lỗi cũng không nhiều lời, lấy ra một tấm lệnh bài ngọc thạch, đây
là lệnh bài chuyên dụng, lệnh bài có tính duy nhất, cũng là một tấm lệnh bài đặc thù mà Dương Lỗi luyện chế vì mình, ở cả Ngũ Nhạc thành là chí
cao vô thượng, có thể nói một tấm lệnh bài này ở trong Ngũ Nhạc thành
còn có uy vọng cao hơn so với thành chủ, lúc đầu vì cái này Dương Lỗi
cũng là hao tổn cái giá không nhỏ, trong đó điểm trao đổi liền tiêu hao
trọn vẹn mấy ức, ở lúc đó điểm trao đổi của Dương Lỗi cũng không nhiều,
cho nên trao đổi cũng là thịt đau không thôi.
Bất quá những thứ này đều bị Dương Lỗi làm thành hình thức giấy căn
cước, thẻ tín dụng giống như ngân hàng, hết sức thuận tiện, cho nên cả
Ngũ Nhạc thành cơ hồ tất cả đều là tình huống như thế, mõi người đều có
một cái lệnh bài như vậy, lệnh bài kia trừ phi bản thân nắm giữ, những
người khác cầm lấy mà nói căn bản là không có cách nào sử dụng.
Nhìn thấy Dương Lỗi đưa ra một tấm lệnh bài này, hai vị hộ vệ thủ thành nhất thời trở nên cực kỳ cung kính:
- Hai vị đại nhân, thật xin lỗi!
- Không cần, ta rất cao hứng vì các ngươi làm việc tốt như vậy, khi trở về sẽ đề bạt các ngươi.
Dương Lỗi phất phất tay, ý bảo bọn họ không cần nói ra.
Rất nhanh, Dương Lỗi liền tiến vào trong Ngũ Nhạc thành, mục đích thứ nhất dĩ nhiên là phủ thành chủ rồi.