Kỳ thật trước kia khi Dương
Lỗi nghe được hệ thống nhắc nhở, trong Mộng Huyễn Thế Giới mình sẽ ở vào trạng thái vô định, ở trong Mộng Huyễn Thế Giới, mình chính là chúa tể
duy nhất, Sáng Thế chi thần, lúc nghe đến đó Dương Lỗi quả thật đã có ý
định dẫn dụ Trọng Ảnh vào trongd dể xem, nếu như đó là sự thật vậy thì
mình chẳng phải có thể đánh chết một vị Thánh Nhân sao, như vậy tu vi
của mình tất nhiên sẽ tiến nhanh, không nói đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, nhưng đạt tới cấp độ Kim Tiên lại hoàn toàn không có bất cứ vấn
đề gì. Đáng tiếc làm vậy nguy hiểm quá lớn, bản thân Dương Lỗi cũng
không dám đi thử.
- Người nào?
Lúc Dương Lỗi đẩy ra đại môn Thiếu Lâm Tự chợt có hai võ tăng bộ dáng như lâm đại địch.
- Ta là người như thế nào? Hừ.
Dương Lỗi nghe vậy hừ lạnh một tiếng, hai mắt trừng, khí thế cường đại lập tức phóng xuất ra, Hoàng giả uy áp tràn đầy:
- Gọi phương trượng các ngươi đi ra gặp ta.
Dương Lỗi cũng không muốn giải thích thêm, mình ngược lại muốn xem thử,
Thiếu Lâm Tự này chẳng lẽ dám động thủ với mình sao, đối với Thiếu Lâm
Tự, Dương Lỗi sớm đã không có bất luận hảo cảm gì, cũng bởi vì Liễu Hàn, hơn nữa nếu như không phải Thiếu Lâm Tự vậy thì mình cũng đã không dính vào nhiều phiền toái như vậy rồi. Trong Thiếu Lâm Tự đến cùng cất dấu
thứ gì, chuyện này Dương Lỗi rất muốn biết..
Mà Võ tăng kia bị Dương Lỗi quát lớn như vậy, trong lòng có chút tức
giận, phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ, người trẻ tuổi kia lớn mật như
thế, dám đến Thiếu Lâm Tự giương oai, còn dám hù dọa mình, phải cho hắn
chút bài học để hắn biết được không phải người nào cũng có thể trêu chọc Thiếu Lâm Tự đâu.
- Ngươi là người nào? Dám đến Thiếu Lâm Tự giương oai? Xem ta thu thập ngươi như thế nào.
Dứt lời trong tay nắm lấy trường côn, nhảy lên một cái, liền đánh qua phía Dương Lỗi.
Dương Lỗi cũng nổi giận, hòa thượng này, rõ ràng dám đối đãi mình như
thế, không đi thông báo không nói, rõ ràng còn dám động thủ với mình
xem ra Thiếu Lâm Tự hôm nay đã không phải là Thiếu Lâm Tự trước kia nữa
rồi, một tên võ tăng canh cổng nho nhỏ cũng ương ngạnh như vậy, thật sự loạn rồi.
Dương Lỗi nhẹ nhàng vung tay lên, bắn ra một đạo kình khí, lập tức đánh cho võ tăng kia ngã xuống đất.
Võ tăng khác thấy thế, trong nội tâm hoảng hốt, đây là một cao thủ cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ khủng khiếp.
Hắn thấy sư huynh mình bị đánh bất tỉnh, liền sợ hãi kêu lên một cái, hô:
- Sư huynh, ngươi không có việc gì chứ?
Lung lay vài cái mới khiến cho võ tăng kia tỉnh lại. Võ tăng lúc này
trông thấy Dương Lỗi liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi, trong nội tâm run rẩy, mình gặp phải cao nhân rồi, thiếu niên này, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, võ công tu vị lại cao như thế, chẳng lẽ là phản lão hoàn đồng sao, mình
lại còn dám xông tới hắn, nếu hắn muốn giết chết mình vậy thì. . . vậy
thì. . . Hậu quả không thể lường được, nghĩ tới đây hắn lập tức đổ mồ
hôi lạnh toàn thân
- Ngươi đi gọi phương trượng các ngươi ra đây.
Dương Lỗi chỉ chỉ một võ tăng khác nói.
- Thí chủ chờ một chốc.
Võ tăng kia nghe vậy cuống quít chạy vào trong chùa.
Võ tăng bị đánh trước kia thấy thế, cũng muốn chạy, Dương Lỗi nói khẽ:
- Ngươi tốt nhất trung thực ở lại đó, dám động một chút thì ta cũng không bảo đảm ngươi còn có thể sống được đâu.
- Ta. . . Ta. . . Tiền bối, ta. . . Ta không đi, không đi, tiền bối tha mạng, ta. . . Ta. . .
Võ tăng kia nghe vậy sợ muốn chết, nói chuyện ấp a ấp úng, trên trán mồ hôi ứa ra, thậm chí đứng cũng không vững.
- Ngươi vừa rồi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Phương trượng
Thiếu Lâm Tự các ngươi thấy ta cũng phải quỳ lạy đại lễ, ngươi chỉ là
một võ tăng cư nhiên hung hăng càn quấy như thế, Thiếu Lâm Tự có phải
đã đổi trời rồi không?
Dương Lỗi ngữ khí thập phần sâm lãnh.
- Không. . . Không. . . Tiền bối, ngài tạm tha cho ta lần này đi.
Thấy Dương Lỗi như thế, võ tăng kia sợ tới mức mặt như màu đất, trong
lòng biết, lần này chuyện phiền toái lớn rồi, nếu muốn mạng sống, nhất
định phải hảo hảo van cầu vị tiền bối này:
- Ta trên có mẹ g ìa, dưới có con nhỏ, ngài là đại nhân có đại lượng, xin hãy tha cho ta đi.
Dương Lỗi nghe xong, thiếu chút nữa đã không nhịnd được cười, hòa thượng này, còn trên có già dưới có trẻ, cái gì loạn thất bát tao một trận,
một tên hòa thượng, trên có mẹ già nguợc lại còn có thể, nhưng dưới có
con nhỏ, hòa thượng này còn trẻ như vậy, huống hồ, nếu thật sự trên có
già dưới có trẻ thì cần gì làm hòa thượng chứ.
- Ngươi nói cái gì?
- Tiền bối, tiền bối, ngài tạm tha ta lần này đi, trong nhà của ta. . .
Thấy Dương Lỗi tựa hồ hơi động, võ tăng kia lập tức tinh thần tỉnh táo.
- Ngươi câm miệng cho ta, trên có già dưới có trẻ? Vậy ngươi còn làm hòa thượng làm gì? Hừ, cho rằng ta dễ lừa gạt sao?
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ bằng một câu nói kia là có thể giết ngươi rồi, bất quá, ta không
sẽ động thủ, giết người như ngươi quả thật làm ô uế tay của ta.
Nghe được câu trước, võ tăng kia lập tức mềm nhũn, thầm nghĩ:
- Xong rồi, lần này thật xong rồi.
Lúc nghe đến câu sau của Dương Lỗi, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời, mình
còn có cơ hội, hắn không giết mình, đây chẳng phải là còn cơ hội sống
sót sao:
- Đúng, đúng, đúng, tiền bối nói đúng, giết người như ta là ô uế tay tiền bối.
- Hừ, đừng nên cao hứng được quá sớm, ta không giết ngươi, không có
nghĩa là người khác sẽ không giết ngươi, hơn nữa, nếu như ta nói một
tiếng, phương trượng Liễu Nhân của các ngươi nhất định sẽ xử trí ngươi,
mặc dù là đánh chết, cũng sẽ đi chấp hành thôi.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Lời này tương đương với một chậu nước lạnh, lập tức giội vào đầu võ tăng kia.
- Ta. . .
- Bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Lúc này Liễu Nhân chạy ra, nhìn thấy Dương Lỗi liền vội quỳ xuống.
- Đứng lên đi.
Dương Lỗi không nhiệt tình như mấy lần trước đến Thiếu Lâm, mà ngữ khí nhàn nhạt lên tiếng.
Liễu Nhân là người nào, đã có thể làm đến phương trượng Thiếu Lâm Tự,
đối với người và việc đã nhìn thập phần thấu triệt, một người khôn khéo
như thế sao có thể không nhìn ra vị Nhân Hoàng bệ hạ Dương Lỗi này đối
với Thiếu Lâm Tự đã không còn hảo cảm như trước nữa chứ? Bất quá hắn
cũng không biết, đây là do Liễu Hàn gây ra, còn tưởng rằng là do võ tăng canh cổng này.
Hắn vội hỏi:
- Bệ hạ, có phải hắn xông tới ngài không?
- Chuyện của hắn, xin ngài chỉ điểm, bất quá, ta không muốn để cho hắn
được dễ dàng, hắn nói với ta, hắn trên có già dưới có trẻ, như vậy cái
này có thật không? Nếu như không thật thì đó chính là tội khi quân, ta
cũng không tru cửu tộc hắn, ngươi xem rồi xử lý là được.
Dương Lỗi phất phất tay:
- Ta cũng không có nhiều thời giờ như vậy để xử lý việc nhỏ thế này, lần này ta có chuyện trọng yếu phải làm.
- Bệ hạ có chuyện trọng yếu nhìn.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Dương Lỗi, Liễu Nhân vội hỏi.