Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 444: Chương 444: Nhận một tỷ tỷ. (1)




Hai nữ nghe vậy đồng loạt gật đầu, Dương Lỗi nói rất đúng, thủ đoạn của Dương Lỗi đã không thể xem như người bình thường rồi.

- Ta kỳ thật không phải người của thế giới này, ta đến thế giới này là có một nhiệm vụ, trong vòng ba năm đánh bại Kim quốc, Tống quốc, Mông Cổ, thống nhất thiên hạ, thành lập một đế quốc, khiến dân chúng thiên hạ không phải chịu nỗi khổ chiến loạn nữa.

Dương Lỗi dừng một chút:

- Mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ phải rời khỏi thế giới này, tình ý của các ngươi ta làm sao không biết, ta cũng không phải người vô tình, các ngươi làm tất cả ta đều thấy rõ, nhưng ta lo lắng chính là, ba năm sau ta có thể mang các ngươi cùng đến thế giới kia được không?

- Nếu như ta không thể mang các ngươi đến thế giới kia vậy chẳng phải làm hại cả đời các ngươi sao? Cái này bảo ta sao có thể nhẫm tâm cho được?

Hai nữ nhìn nhau, thì ra có chuyện như vậy, trong nội tâm cũng hết sức cảm động, thì ra Dương đại ca là suy nghĩ cho mình.

Sau khi trầm mặc vài giây đồng hồ, hai nữ cùng kêu lên nói:

- Dương đại ca, chúng ta quyết định, vô luận như thế nào chúng ta đều nguyện ý cùng với ngươi, bất kể có thể cùng Dương đại ca rời đi hay không.

Tình ý của nhị nữ đối với mình, Dương Lỗi làm sao không biết, mà hôm nay các nàng đều đã hạ quyết tâm, làm ra lựa chọn, mình còn có thể cự tuyệt sao? Còn nhẫn tâm cự tuyệt sao? Đáp án dĩ nhiên là không thể, căn bản không nhẫn tâm.

Dương Lỗi vươn tay ôm nhị nữ vào ngực:

- Các ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang các ngươi ra ngoài, nếu ta không thể mang các ngươi đi thì ta sẽ nghĩ biện pháp lại tiến vào thế giới này, nói không chừng ta thống nhất thế giới này này trở thành chủ nhân của nó, có thể tự do khống chế thế giới này thì sao?

- Dương đại ca, chúng ta tin tưởng ngươi.

Hoàng Dung và Mục Niệm Từ cùng kêu lên nói.

- Tốt rồi, các ngươi hảo hảo tu luyện, ta đi xem, vậy các ngươi tìm ta đến cùng có chuyện gì, đúng rồi, đây là Cửu Âm Chân Kinh, các ngươi tự mình tu luyện đi.

Dương Lỗi lấy ra Cửu Âm Chân Kinh mình đạt được, đây chính là bản đầy đủ, mình tu luyện xảy ra chút vấn đề, nhưng hai nữ tu luyện lại không cần phải lo lắng.

- Dương đại ca, cái này. . . Cái này thật sự là Cửu Âm Chân Kinh sao?

Hoàng Dung và Mục Niệm Từ kinh ngạc không thôi, đối với Hoàng Dung mà nói, Dương Lỗi có được Cửu Âm Chân Kinh quyển hạ nàng đã biết, quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh chính là lấy được từ trong tay sư tỷ Mai Siêu Phong của mình, nhưng quyển thượng lại không có, nhưng lúc này mới qua bao lâu chứ, Dương Lỗi cũng đã đạt được Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng, chẳng lẽ Dương đại ca ngay từ đầu đã có được Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng sao?

- Đúng vậy, đây là Cửu Âm Chân Kinh, các ngươi phải hảo hảo tu luyện, phối hợp với đan dược ta cho các ngươi, ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ rất nhanh trở thành cao thủ nhất lưu, nói không chừng không cần một năm, các ngươi có thể đánh bại ngũ tuyệt rồi.

Dương Lỗi khẽ cười nói, tư chất hai nữ quả thật rất tốt, chỉ là trước kia không có bí tịch võ công thích hợp thôi, hôm nay đã nhận được Cửu Âm Chân Kinh, lại có đan dược phụ trợ, như vậy tu luyện đương nhiên sẽ tiến triển cực nhanh.

- Cảm ơn Dương đại ca, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo tu luyện.

Mục Niệm Từ nói.

Hai nữ trong nội tâm đều rõ ràng Cửu Âm Chân Kinh trân quý bực nào, lợi hại bực nào, lúc trước trên giang hồ vì tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh này mà có thể nói là nhấc lên một phen gió tanh mưa máu không biết chết đi bao nhiêu người, không nghĩ tới Dương Lỗi rõ ràng hào phóng như vậy giao Cửu Âm Chân Kinh cho hai người mình tu luyện, cái này bảo hai nữ sao không cảm động cho được chứ.

- Đồ ngốc, các ngươi đã là nữ nhân của ta thì sao còn nói cám ơn, của ta cũng là của các ngươi thôi mà.

Dương Lỗi nói khẽ:

- Các ngươi hảo hảo tu luyện, ta đi đây.

Nói xong Dương Lỗi liền quay người ra khỏi phòng.

...

Ra Toàn Chân giáo, Dương Lỗi lần nữa đi tới Cổ Mộ phía sau núi.

Lúc này Lý Mạc Sầu đang cùng một bạch y nữ tử luyện kiếm, nàng kia chính là Lâm Triều Anh mình đã cứu tỉnh, lúc này Lâm Triều Anh tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng vẫn ở vào trạng thái suy yếu, tu vị hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại.

- Là ai?

Tu vị Lâm Triều Anh mặc dù không hoàn toàn khôi phục, nhưng Linh Giác vẫn còn đó, Dương Lỗi thoáng lộ ra một chút chân ngựa, liền khiến nàng phát hiện ra.

Đã phát hiện, vậy thì cũng không cần phải che dấu nữa, hơn nữa mình tới đây là muốn tìm Lâm Triều Anh hỏi thăm một chút, cái truyền tống trận trong Cổ Mộ kia, còn có vấn đề quan hệ với Vương Trùng Dương nữa, theo phỏng đoán thì Vương Trùng Dương hẳn là không chết, nhưng làm sao biết được nơi hạ lạc của Vương Trùng Dương thì ngoại trừ Lâm Triều Anh ra chỉ sợ không ai biết được nữa.

- Là ta.

- Đại sắc lang?

Lý Mạc Sầu thấy hắn liền hô.

Dương Lỗi sắc mặt tối sầm, mình lúc nào trở thành đại sắc lang rồi, cô nàng này, vu hãm, đây quả thực là vu hãm trần trụi.

- Ta nhớ được khí tức của ngươi, là ngươi đã cứu ta?

Vượt ngoài dự kiến của Dương Lỗi, không nghĩ tới Lâm Triều Anh rõ ràng nhận ra khí tức của mình, phải biết rằng Lâm Triều Anh lúc ấy căn bản cũng không tỉnh lại, chẳng lẽ nói lúc ấy ý thức nàng thanh tỉnh, nhưng thân thể không tỉnh táo?

- Lâm tiền bối, bất quá nói thật, gọi tỷ tỷ là tiền bối có chút già rồi, tỷ tỷ thoạt nhìn cũng mới chỉ chừng hai mươi tuổi, thật đúng là không được quen lắm.

Nhìn xem Lâm Triều Anh xinh đẹp như hoa, Dương Lỗi mỉm cười nói.

- Miệng thực ngọt, ta cũng muốn có một đệ đệ như vậy đấy.

Lâm Triều Anh mặt dãn ra mỉm cười nói:

- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.

- Không được, ngươi không thể gọi tỷ tỷ, ngươi gọi tổ sư là tỷ tỷ vậy thì ta đây chẳng phải phải gọi ngươi là sư tổ sao, không được, không được, chuyện này tuyệt đối không được.

Lý Mạc Sầu nghe vậy lớn tiếng nói.

- Ha ha. . .

Dương Lỗi cùng Lâm Triều Anh nhìn nhau đều nở nụ cười.

- Ta muốn gọi tỷ tỷ, ngươi về sau phải gọi ta là tổ sư đấy.

Dương Lỗi cười nói:

- Ta gọi ngươi Anh tỷ nhé, tình huống thân thể ngươi hiện giờ thế nào rồi?

- Ân, đa tạ đệ đệ quan tâm, thân thể của ta hiện giờ đã tốt rồi, bất quá vẫn còn có chút suy yếu, tu vị chưa khôi phục thôi, cám ơn ngươi, đệ đệ, nếu như không phải có ngươi thì ta có lẽ vẫn chưa thể tỉnh lại được.

Lâm Triều Anh đối với Dương Lỗi quả thật cảm kích từ tận đáy lòng, cũng có một loại cảm giác thân thiết không hiểu.

- Vậy là tốt rồi.

- Nói không cho phép ngươi gọi tỷ tỷ mà.

Lý Mạc Sầu nổi giận, khua lên trường kiếm đâm qua Dương Lỗi.

Dương Lỗi thấy thế lóe lên, một tay kẹp lấy trường kiếm.

- Ngươi. . . Ngươi buông ra.

Dương Lỗi tu vị cỡ nào, Lý Mạc Sầu kém đến quá xa, trường kiếm bị Dương Lỗi chế trụ, như thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

- Vậy ta buông đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.