Dương Lỗi nghĩ đến không khỏi nước miếng chảy ròng, Võ Thánh 17 tuổi, đó là cái khái niệm gì? Thiên tài như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thời kỳ thượng cổ mới có, Dương Lỗi vui thích nghĩ đến.
Hống hống hống...
Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm bạo tạc nổ tung, đó là thanh âm Vạn Thú cùng rống.
Dương Lỗi lập tức từ bên trong YY phục hồi tinh thần lại.
Lúc này Thiên Vương Hổ nổi giận không thôi, một tiếng thét dài, một người hóa thành một đạo quang ảnh, hướng phía Dương Lỗi bay vọt mà đến.
Trong nội tâm Thiên Vương Hổ, hiện tại chỉ có một cái ý nghĩ, Dương Lỗi là một thiên tài, một tuyệt thế thiên tài, nếu như nhân loại ra một thiên tài như vậy, lại để cho hắn lớn lên mà nói, như vậy sẽ là khủng bố cỡ nào? Như vậy Ma thú nhất tộc mình sẽ biến thành cái dạng gì? Nhân loại cùng ma thú tuy ký kết hiệp nghị, nhưng nếu như một phương nhân loại tái xuất hiện một cường giả có một không hai, như vậy cân đối sẽ bị đánh phá, như vậy Ma thú nhất tộc nhất định sẽ hủy diệt, cho nên ở trước khi tên thiên tài này còn không có lớn lên, nhất định phải đem hắn diệt sát, đem hắn bóp chết trong tã lót.
- Coi chừng, Dương Lỗi coi chừng.
Dương Vô Địch chứng kiến Thiên Vương Hổ hướng phía Dương Lỗi tập kích bất ngờ đi qua, bề bộn quát.
Dương Lỗi chỉ cảm thấy, một cỗ khí thế cường hoành nghiền áp mà đến, khủng bố, cực kỳ khủng bố, đây là uy áp của Vũ Thần Đại viên mãn cảnh giới sao? Chênh lệch vẫn là quá lớn ah.
Trong nội tâm Dương Lỗi không khỏi nói thầm, nếu như trước kia một đao của mình lại chậm hơn một điểm, để cho Thiên Vương Hổ đi cứu Quán Trư mà nói, như vậy tiếp được một đao kia đúng là Thiên Vương Hổ rồi, hắn là Vũ Thần Đại viên mãn cao thủ, bất quá Nhất Kích tất sát là bỏ qua đẳng cấp phòng ngự, nếu như gây ra một kích tất sát, vô luận là Vũ Thần hay là siêu việt Vũ Thần cường giả đều chỉ còn đường chết.
Lui.
Dương Lỗi tinh tường, mình không có Thiên Đao nhất thức là tuyệt đối không có khả năng cùng Vũ Thần Đại viên mãn Thiên Vương Hổ chống lại.
- Phong Đao Thất Sát, Ngũ Sát hợp nhất.
Nhìn xem bàn tay cực lớn kia hướng phía mình kích đi qua, Dương Lỗi lui về phía sau, đồng thời thi triển ra thủ đoạn lợi hại nhất của mình ngoại trừ Thiên Đao nhất thức, Phong Đao Thất Sát.
- Muốn làm vùng vẫy giãy chết sao? Ngây thơ, Thiên Vương Hổ ta muốn giết người, ai có thể ngăn trở.
Thiên Vương Hổ chợt quát một tiếng, tốc độ đột nhiên gia tăng lên vài phần.
Rầm rầm rầm.
Vô tận uy áp phô thiên cái địa mà đến, lại để cho Dương Lỗi cảm giác mình gần như không thở nổi.
- Thiên Vương Hổ ngươi không biết xấu hổ, rõ ràng lấy lớn hiếp nhỏ, dùng Vũ Thần Đại viên mãn cảnh giới đi khi dễ một Vũ Đế nho nhỏ, vô sỉ.
Lúc này Thiên Nhất trường lão hoàn toàn không có cách nào ngăn trở rồi, chỉ có thể quát to.
- Vũ Đế? Hừ, hắn đã có thể giết chết Quán Trư, còn là Vũ Đế sao?
Thiên Vương Hổ cười lạnh một tiếng, tốc độ cũng không có chậm lại.
- Thiên tư giống như hắn, phải chết, có trách thì trách hắn không hiểu được che dấu, không biết cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ.
- Muốn giết ta, không có cửa đâu.
Nhìn xem cự chưởng của Thiên Vương Hổ muốn áp ở trên người mình, Dương Lỗi cười lạnh một tiếng, nói giỡn, trừ khi hắn như Kim Liên, tu luyện không gian pháp tắc, bằng không thì không thể nào vây được mình đấy, trói không được, như vậy muốn giết chết mình căn bản không có khả năng.
Đang thời điểm Dương Lỗi chuẩn bị thi triển Thuấn Tức Thiên Lý độn đi ra, một thanh âm xuất hiện.
- Dừng tay.
Sau đó xuất hiện một bàn tay khổng lồ khác, cái bàn tay khổng lồ này, sinh sinh đem cự chưởng của Thiên Vương Hổ ngăn cản xuống dưới.
Sau đó một thân ảnh hiện ra ở trước mặt Dương Lỗi.
Lão tửu quỷ, người này không phải lão tửu quỷ là ai.
Mà giờ khắc này Thiên Vương Hổ lại kinh hãi không thôi, một kích kia của mình, Thiên Vương Hổ là rất rõ ràng, mặc dù là Vũ Thần Đại viên mãn cảnh giới cùng mình ngang cấp, cũng chưa chắc có thể tiếp được, huống chi là nhẹ nhõm tiếp như thế, người trước mắt, tiếp được một kích cường đại như vậy của mình, là gió nhẹ mây bay như thế, căn bản không có khó khăn gì, như thế có thể thấy được, tu vi người này đạt đến tình trạng khủng bố gì, tuyệt đối là đột phá Vũ Thần trói buộc, nếu như không phải, làm sao có thể nhẹ nhàng tiếp được một chưởng của mình như vậy.
Chẳng lẽ hắn là người bên trong nhân loại giúp lão gia hỏa kia?
Cũng phải, tiểu tử trước mắt kia, tuổi còn trẻ liền có tu vi như thế, thiên tư cao như thế, thiên tài như vậy, nhân loại như thế nào sẽ không hảo hảo bảo hộ chứ?
Bên trong từng cái tộc đàn, thiên tài đều là bị bảo hộ, nhất là đỉnh cấp thiên tài, mà tiểu tử kia không thể nghi ngờ là người như vậy.
- Tiền bối là người phương nào?
Giờ phút này Thiên Vương Hổ là không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi, nói giỡn, người này tu vị thâm bất khả trắc, một khi thật sự động thủ mà nói, một phương mình tuyệt đối là chiếm không được tiện nghi. Có hắn ở đây, mình muốn đánh chết tiểu tử nhân loại kia căn bản là không khả năng rồi.
Lão tửu quỷ uống một hớp rượu nói:
- Tiểu lão hổ, ngươi trở về, hôm nay tới đây thôi.
- Tiền bối, ngươi nên biết cái minh ước kia? Ngươi sẽ không sợ bị vây công sao?
Thiên Vương Hổ cũng không sợ lão tửu quỷ trước mắt này đánh chết mình, nhìn qua Lão Tửu Quỷ nói.
- Ta không biết cái minh ước gì, ta chỉ biết là, ngươi không thể giết hắn là được, các ngươi hôm nay đến vậy thôi, ta sẽ không làm khó các ngươi, chính ngươi tinh tường, nếu ta quả thật muốn đối phó các ngươi, sẽ là hậu quả gì.
Lão tửu quỷ nheo con mắt lại, nhìn xem bọn người Thiên Vương Hổ.
- Tiền bối, lần này ta bán ngươi một cái mặt mũi, bất quá tiểu tử này giết Quán Trư, ta sớm muộn sẽ tìm hắn tính sổ, hi vọng tiền bối có thể thời khắc ở bên cạnh hắn, không nên cho ta bắt được cơ hội.
Thiên Vương Hổ hừ lạnh một tiếng, quay người vung tay lên, đàn ma thú bắt đầu rút lui.
- Lão đại, chúng ta cứ như vậy đi rồi hả?
Viên Bạo nói.
Lúc này Thiên Vương Hổ một bụng khí, trừng Viên Bạo nói:
- Không sợ chết mà nói, ngươi ở lại đi.
Viên Bạo tuy nóng tính, nhưng cũng không có ngu ngốc như Quán Trư, ngượng ngùng sờ lên đầu của mình.
Mà một bên Chu Độc Mị lại ánh mắt lập loè, nhẹ nhàng hướng phía Dương Lỗi nhìn sang.
Nha. . . Nha. . .
Nhìn thấy bọn người Thiên Vương Hổ rời đi, mọi người hoan cười rộ lên.
Dù sao ai cũng không muốn chiến tranh, cùng những ma thú này đánh nhau là đánh nhau chết sống, không có ai nguyện ý đi chết.
- Lâm lão, sao ngươi lại tới đây.
Dương Lỗi nhìn xem Lão Tửu Quỷ nói.
- Thiếu Gia, ta đây không phải lo lắng ngươi sao? Nếu như Thiếu Gia xảy ra chuyện gì, lão tửu quỷ còn đi nơi nào lấy tới rượu ngon như vậy?
Lão Tửu Quỷ nói.
Bọn người Dương Vô Địch nghe vậy lắp bắp kinh hãi, Dương Lỗi lúc nào nhiều hơn cái người hầu tu vi khủng bố như vậy? Cái này. . .