Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 232: Chương 232: Bí mật của Thanh Lân?




Ăn xong, chờ mọi người đã về phòng của mình, Thanh Lân lúc này mới rón rén tiến tới phòng của Lăng Thiên

“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên.

- “Vào đi!” Giọng Lăng Thiên từ trong phòng vọng ra.

“Két” Cửa dần dần mở, thân ảnh la lị của Thanh Lân với mái tóc màu lục từ từ xuất hiện, nàng bước những bước chân rón rén tiến vào bên trong.

- “Chủ-Chủ nhân...” Thanh Lân ngập ngừng, nàng mới chỉ gặp Lăng Thiên mới chưa đến một ngày nên không tránh khỏi vẫn còn ngại ngùng khi gặp hắn.

Lăng Thiên mỉm cười hiền từ, hắn nhìn Thanh Lân hỏi:“Thanh Lân, đừng khẩn trương, ta đâu có ăn thịt muội đâu?”

Với hắn, Thanh Lân không khác gì một vị muội muội, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại, hắn hoàn toàn không có cảm giác dâm dục gì đối với nàng.

Thực chất, đối với Nhiếp Vũ cũng giống vậy, hắn thực hiện kế hoạch la lị dưỡng thành đối với nàng ban đầu chỉ bởi nàng là muội muội của Nhiếp Ly, chứ nếu không nàng vẫn có thể theo bên cạnh hắn, với tư cách là nữ nhi của Tiêu Vân, là nghĩa muội của hắn chứ không phải nữ nhân.

Cơ mà lúc trưởng thành nàng cũng đẹp nên là... Thôi thì cứ chờ tương lai xem Thanh Lân phát triển thế nào đi!

Nhìn Lăng Thiên một chút, sau đó dường như quyết tâm điều gì, Thanh Lân lúc này mới lấy hết dũng khí quỳ xuống, sau đó nói ra:“Chủ nhân, Thanh Lân không xứng được đối xử tốt như vậy!”

- “Muội làm gì, mau mau đứng lên!” Lăng Thiên nhìn thấy Thanh Lân quỳ xuống, hắn trầm giọng nói sau đó vươn tay đỡ lấy nàng.

- “Không, chủ nhân, xin ngài đừng chạm vào nô tì không tay ngài sẽ bị bẩn đó!” Thanh Lân khóc sướt mướt nói ra.

Cuối cùng, Lăng Thiên phải dỗ ngọt một phen mới khiến Thanh Lân bình tĩnh lại, hắn cũng chờ xem nàng tại sao lại nói những lời đó với hắn.

Hóa ra, Thanh Lân tưởng Lăng Thiên không biết thân phận hỗn huyết của mình, thấy hắn đối xử với nàng quá tốt nên sợ khi biết chuyện đó, Lăng Thiên ngay lập tức trở mặt, rồi cũng sẽ giống như đám người kia, ngày ngày chửi mắng mà đánh đập nàng.

Bị như thế thì không sao, nhưng bị từ một người mà nàng vô cùng yêu quý làm như thế sẽ khiến Thanh Lân tan nát cõi lòng. Chẳng thà ngay từ lúc này, tình cảm của nàng đối với vị tân chủ nhân này còn chưa sâu đậm, để cho hắn biết sự thực thì sẽ tốt hơn là ngâm nước nóng...

Nhã Phi tỉ tỉ, Tiểu Y Tiên tỉ tỉ, Lôi Mị tỉ tỉ, Lâm Phỉ tỉ tỉ... Cùng với chủ nhân, dù chưa tới một ngày nhưng nàng đều cảm nhận được bọn họ là người tốt, nàng không muốn lừa dối mọi người.

Nói xong những lời đó, Thanh Lân cúi gằm mặt xuống đứng im, cơ thể không tự chủ được run rẩy, nàng chờ mong những lời nói chửi rủa và động tay chân của Lăng Thiên.

“Bộp!”

“Vậy là đánh trước à...” Thanh Lân cảm nhận thấy bản tay to lớn của Lăng Thiên đang chạm vào đầu mình, nàng buồn tủi mà suy nghĩ.

- “Ngốc, muội nghĩ ta quan tâm điều đó sao?” Tiếng Lăng Thiên hiền từ vang lên.

Thấy cơ thể mãi mà chưa đau đớn gì, rồi lại nghe những lời đó làm Thanh Lân ngạc nhiên, nàng dần hé đôi mi, ngẩng đầu ngơ ngác, đần độn hỏi:“Chủ nhân, tại sao không có mắng mỏ, đánh đập nô tì?”

Đau đớn thể xác và tinh thần của Thanh Lân làm Lăng Thiên thấy thương cảm, hắn ôm lấy nàng vào lòng, đặt nàng vào trong ngực mình rồi nói:“Ta muốn mang muội tới bên cạnh ta đơn giản là vì ta thích, không cần biết muội thân phận là gì. Thế nên, đừng bao giờ suy nghĩ vớ vẩn như thế nữa, nơi này là nhà của muội, mọi người ở đây là người thân của muội!”

Nói ra những lời thật lòng đó, Lăng Thiên cứ thế mà ôm lấy Thanh Lân, để mặc cho nàng run rẩy mà khóc lóc trong lòng mình.

Nhưng khác với trước đó, nước mắt nàng rơi không phải là vì đau đớn, buồn tủi mà là nàng hạnh phúc, hạnh phúc vì cuối cùng nàng cũng có một gia đình mới, có người quan tâm tới bản thân mình.

Lăng Thiên mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nói:“Nấp lâu ở ngoài rồi thì cũng vào cả đi!”

Thanh Lân ngạc nhiên, lại dám có người ở ngoài phòng chủ nhân nghe lén?

Cánh cửa mở ra, đám người Nhã Phi bước vào, mỗi người lúc này trên gương mặt không che dấu được vết tích của nước mắt.

Nhã Phi bước tới, cướp lấy Thanh Lân từ trong ngực Lăng Thiên ra rồi ôm vào lòng mình, thủ thì nói:“Thanh Lân, ta sẽ là tỉ tỉ thân thiết của muội, đừng lo lắng nhé!”

Không chỉ nàng, mà đám nữ nhân còn lại cũng thay nhau mà bù lại, nói những lời cảm thông với Thanh Lân.

Trước đó, sau khi ăn xong, các nàng nghe nói Thanh Lân có chuyện muốn nói với Lăng Thiên nên đã họp nhau tiến tới gian phòng hắn nghe lén, nghe xem động tĩnh bên trong là gì.

“Nhã Phi tỉ, tỉ nói Thiên lang có hay không...” Tiểu Y Tiên nói tới đây gương mặt ửng đỏ.

Lôi Mị và Lâm Phỉ cũng như thế, các nàng lúc này đều không hẹn mà cùng một ý tưởng.

- “Đại nhân có hơi sắc đảm một chút, nhưng chắc cũng sẽ không đối với la lị-” Nhã Phi nói tới đây chợt im bặt, nàng cũng không dám chắc những lời nói của mình nữa.

Thế là, cả tứ nữ đều cùng nhau dán tai vào trước cửa phòng, nghe lấy xem thứ gì đang xảy ra ở bên trong, nghe xem các nàng có cần... đi vào hỗ trợ vị muội muội phòng the tương lai hay không?

...

Thanh Lân được cả đám vây quanh cười nói làm nàng nhanh chóng quên đi ký ức đau buồn, nàng cười nói vui vẻ với mỗi người, giống như thể họ là thân ca ca, tỉ tỉ ruột thịt của mình vậy.

- “Lăng Thiên ca ca đối với muội thật tốt!” Thanh Lân ôm chầm lấy tay Lăng Thiên nói ra.

- “Thế nào, đã hoàn toàn vui vẻ rồi chứ?” Lăng Thiên vuốt ve đầu âu yếm, hắn phải mất một lúc mới khiến Thanh Lân thay đổi xưng hô đối với mình.

“Ưm” Thanh Lân gật đầu nói ra, sau đó nàng bất chợt nhớ tới điều gì đó, mau chóng nhìn Lăng Thiên mở miệng:“A quên mất, muội còn một chuyện nữa muốn nói với ca ca!”

- “Chuyện gì?” Lăng Thiên ngạc nhiên.

Lúc này, Thanh Lân rút ra trong người một tấm bản đồ, nàng đưa cho Lăng Thiên rồi nói:“Đây là muội hôm nọ mới nhận được từ một vị gia gia ăn mặc rách rưới sau khi cho hắn ăn bánh bao, hắn nói đây chính là bản đồ kho báu, muội nghĩ nó rất quý nên luôn mang theo nó bên người!”

Nhìn Thanh Lân gương mặt vui vẻ, Lăng Thiên cũng cười khổ, Thanh Lân cũng quá đơn thuần mà, tùy tiện xuất ra một món vớ vẩn cũng có thể bị nàng coi là trân bảo như thế.

“Xem ra từ nay phải để cho Nhã Phi dạy nàng cách đối phó lừa bịp mới được” Lăng Thiên âm thầm suy nghĩ. Tuy vậy, hắn vẫn cầm lên tấm bản đồ, mở ra xem để chiều lòng Thanh Lân.

- “Khoan đã... Cái này là?” Ánh mắt của Lăng Thiên ngưng tụ lại nhìn về phía chính giữa tấm bản đồ.

Nơi đó, ngay phía trên biểu tượng hòm kho báu, một hình dạng giống như bông hoa sen được vẽ lên một cách vô cùng tỉ mỉ trên đó.

- “Thanh Liên Địa Tâm hỏa!!???” Ánh mắt hắn co rút lại, không thể tin được nói ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.